Lời này làm Trịnh Vân Phàm sợ tới mức phanh gấp dừng ven đường.
"Cậu điên rồi à?!" Trịnh Vân Phàm tức giận không kiềm được, "Không được, tớ dẫn cậu đi, đừng lúc nào cũng muốn chết được không?"
Lý Tích Thần bình tĩnh quay đầu, "Đi đâu?"
Cô nói: "Hộ chiếu của tớ ở nhà, không ra được. Hơn nữa, tính cách của họ thế nào, cậu không rõ sao?"
Trịnh Vân Phàm im lặng vài giây.
"Quên đi." Lý Tích Thần cười có lệ, "Tớ thuận miệng nói thôi."
"Thần, cậu đừng..." Trịnh Vân Phàm muốn khuyên cô, lại phát hiện không thể khuyên được.
"Tớ thật sự không sao." Giọng Lý Tích Thần bình tĩnh, lại quay đầu nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, "Quen rồi."
Tuổi dậy thì nổi loạn, cũng từng vì đi học hí kịch mà bỏ nhà ra đi.
Ở trong phim truyền hình, bỏ nhà ra đi thì người nhà lòng nóng như lửa đốt, rồi dẫn tới kết quả ấm áp dịu dàng, nhưng trong hiện thực khi cô trình diễn màn bỏ nhà ra đi mới khiến cô tỉnh táo, cả đời này, từ sống đến chết, đều không có cách nào thoát khỏi bọn họ.
Khi đó dưới sự giúp đỡ của Trịnh Vân Phàm, cô đã tìm được một khách sạn, sau đó lại mất liên lạc với Trịnh Vân Phàm.
Trong những tuần sau đó, cô đã sống một cuộc sống lo lắng, mong đợi ba mẹ đến tìm cô và thỏa hiệp với cô như trên TV.
Người xưa không phải đã nói rồi sao, ba mẹ là yêu con cái nhất.
Nhưng trong một tuần đó, ba mẹ cô chưa bao giờ hỏi đến cô.
Cho đến tuần sau, cửa khách sạn bị gõ, cảnh sát tìm tới cửa, mà sau khi cô về, ba mẹ cô bình tĩnh ở nhà, không nói gì, đều xem cô như người trong suốt.
Cô sợ đến không ngủ được, cuộc sống này trôi qua mấy ngày, đến khi cô chủ động xin lỗi mới kết thúc.
Kết quả đổi lại là bị tịch thu điện thoại và tiền tiêu vặt.
Cô nhớ rất rõ, Hứa Ninh nói: "Chúng ta biết con ở đâu, nhưng chúng ta không tìm con."
"Nếu con đe dọa chúng ta bằng cách bỏ nhà ra đi, xin lỗi, chúng ta không chấp nhận lời đe dọa."
"Chúng ta là ba mẹ con, làm sao có thể hại con?"
"Lý Tích Thần, để tay lên ngực tự hỏi xem, chúng ta đối với con không đủ tốt sao?"
"Nếu con đối xử với chúng ta theo cách này, chúng ta sẽ rất buồn."
Đạo đức là xiềng xích, khóa chặt những người bị vây trong thành.
Sau này Lý Tích Thần mới hiểu, ba mẹ không nhất định yêu con cái nhất, nhưng trong thế giới của trẻ con, nhất định yêu ba mẹ nhất.
Những đứa trẻ trong khi lớn lên được truyền bá quan niệm này, rồi khi lớn lên sẽ luôn do dự, không dám làm những việc khiến ba mẹ đau lòng.
Cô mệt mỏi nói: "Tớ làm sao có thể chết được? Tớ phải sống chứ."
Phải sống, mới là tốt cho bọn họ.
Cô khỏe hay không quan trọng sao?
Không quan trọng.
Cô sống trong thế giới này như một thứ phụ kiện.
Xe một lần nữa nhập vào dòng xe cộ, không lâu sau, hoa tuyết từ không trung bay lả tả rơi xuống.
Trịnh Vân Phàm vui mừng nói: "Thần, tuyết rơi rồi."
Lý Tích Thần mở cửa sổ, đưa tay đón bông tuyết, nhìn chúng tan chảy.
"Tuyết rơi rồi." Lý Tích Thần lặp lại, giọng bi thương.
-
Tuyết đầu mùa ở Bắc thành đến bất ngờ không kịp đề phòng.
Giống như là tích trữ đã lâu, từng mảng từng mảng bông tuyết rơi trên mặt đất, nhanh chóng đem thế giới này nhuộm thành màu trắng.
Lý Tích Thần về nhà chỉ dọn dẹp đồ đạc đơn giản.
Đây là căn phòng cô ở mười mấy năm, bày biện rất quen thuộc.
Làm ổ trong căn phòng nhỏ này, lòng cô lại như nước lặng.
Cô tự an ủi mình, đây chỉ là tạm thời, phải làm việc thật tốt, nếu dự án trong tay có thể chứng minh bản thân, có lẽ họ sẽ thả cho cô tự do một lần nữa.
Cô dồn hết tinh lực vào kịch bản, thậm chí quên mất buổi chiều là lúc Hứa Ninh xuất viện.
Đến tối khi Lý Tích Quân đón Hứa Ninh về, vẻ mặt người nhà nhìn cô đều không được tốt.
Thật ra chỉ là lạnh nhạt như trước, nhưng Lý Tích Thần nhìn thế nào cũng giống như đang oán giận cô quên đón mẹ xuất viện.
Buổi tối ăn cơm xong như thế nào, Lý Tích Thần cũng quên mất.
Ngược lại cô có chút tê liệt.
Ăn cơm xong thì trở về phòng, linh hồn đã bị nhốt trong mảnh đất nhỏ bé này.
Hy vọng cuối cùng của cô cũng chỉ có dự án này.
Cô ngồi trước máy tính, ép bản thân bình tĩnh lại.
Bên ngoài tuyết đầu mùa bay lả tả bao phủ mặt đất, rơi nửa ngày cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Dưới ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi, trong tai nghe đang phát "Người không thể có được phải nói lời từ biệt cho thật tốt, điều đẹp nhất đều để lại cho hôm qua."
Cô đắm chìm, đến nỗi không nghe thấy điện thoại của đạo diễn Trương.
Chờ đến khi nghỉ ngơi mở di động, lúc này mới phát hiện đạo diễn Trương đã gọi cho cô ba cuộc điện thoại.
Cô không hề nghĩ ngợi liền gọi lại.
Là âm thanh điện thoại đang bận.
Lý Tích Thần không nghĩ gì khác, cô đứng lên vươn vai.
Căn phòng này có bố cục không tệ, phong cảnh có thể nhìn thấy cũng đẹp, nhưng so ra kém phòng của chị gái.
Có vẻ như từ nhỏ đã là như vậy, tất cả mọi thứ cô có đều không tệ, nhưng so với chị gái, cô luôn phát hiện ra rằng chị mình có được nhiều hơn cô một chút.
Cho nên cô muốn dùng sự ngoan ngoãn để bù đắp.
Không có sở trưởng thì phải nghe lời vậy.
Khi còn bé Lý Tích Thần đã nghĩ như vậy, bởi vì điều này sẽ không khiến ba mẹ cãi nhau, cô cũng sẽ không bị mắng.
Nhưng tính cách của trẻ con, rồi sẽ có lúc kiên trì không nổi, khi đó sẽ phải nghe những lời chê bai.
Sau đó vì không để mình phải nghe những lời đó nữa, cô đã cố gắng kiên trì chịu đựng sự khó chịu.
Cô mở nửa cánh cửa sổ, có tuyết theo gió bay vào trong phòng cô.
Coi như là một hình ảnh đẹp, mà cô lại nghĩ, để cho nam nữ chính ngắm tuyết đầu mùa vậy.
Tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc sống, cô đều muốn trao cho nhân vật chính.
Nhưng cô cũng nghĩ, giá mà cô có thể cùng Lục Tư Việt ngắm tuyết đầu mùa thì tốt biết mấy.
Không biết có phải vì xem nhiều phim Hàn hay không, cô rất muốn đi ra ngoài với người mình thích trong những ngày tuyết đầu mùa.
Hoặc là hai người ngồi trong phòng ngắm tuyết đầu mùa, ăn gà rán, uống bia.
Cô nghĩ, điều lãng mạn nhất trên đời không gì hơn cái này.
Nhưng đã mấy ngày rồi cô không liên lạc với Lục Tư Việt.
Kể từ khi nói với anh mẹ cô phải làm phẫu thuật nên cô đến chăm sóc, vì vậy trong khoảng thời gian này không có ở nhà, bảo anh đừng mang cơm cho mình nữa thì liên lạc của bọn họ dần ít đi.
Hai ngày trước Lục Tư Việt còn gửi tin nhắn hỏi cô, sức khỏe mẹ cô tốt hơn chưa.
Cô trả lời: [Khá hơn rồi.]
Có vẻ như là một câu trả lời có lệ.
Anh dặn dò cô: [Ăn cơm đàng hoàng, đừng gầy nữa.]
[Trần Hi Lý: Ừ.]
[Lu: Có muốn ăn gì không? Tôi đem qua cho em.]
[Trần Hi Lý: Không.]
Có lẽ cô từ chối quá nhanh, đối phương cũng không nói đến chuyện này nữa, chỉ nói với cô, [Sau khi trở về hãy nói với tôi, tôi lại mang cơm cho em.]
Cô trả lời một câu cảm ơn.
Lúc này cô lại lật xem lịch sử trò chuyện, cảm thấy thật nhàm chán.
Làm thế nào mà cô có thể làm ra chuyện nhàm chán như vậy?
Đối mặt với người mình thích, nơm nớp lo sợ không nói nên lời.
Thái độ này cách một màn hình có vẻ rất qua loa.
Lịch sử trò chuyện của bọn họ dừng lại ở sticker "sờ đầu" của Lục Tư Việt, cô lật qua lật lại xem vài lần, đáy lòng vừa chua vừa chát.
Muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng lại không biết nên nói chuyện mình đã chuyển đi như thế nào, vì vậy ngón tay chọc vào khung trò chuyện, dừng lại vài phút, nhưng ngay cả một chữ cũng không có.
Thôi vậy.
-
Trong ấn tượng đó hẳn là trận tuyết lớn nhất Bắc Thành trong mấy năm gần đây, liên tục rơi suốt đêm, trên đường tuyết đọng đến đầu gối.
Sáng hôm sau các công ty lớn khẩn cấp thông báo làm việc ở nhà, ngay cả Lý Uy cuồng công việc cũng ở nhà không ra ngoài.
Nhưng mà nhà các cô sẽ không xuất hiện cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, hôm đó Trịnh Vân Phàm đến nhà chơi, gọi Lý Tích Thần đi đắp người tuyết.
Lý Tích Thần chê anh ấy ngây thơ, nhưng cũng khoác áo khoác đi ra ngoài.
Trịnh Vân Phàm vẫn là "trẻ em thiểu năng trí tuệ nhiều niềm vui", cũng không biết có phải đặc biệt vì chọc cho cô vui hay không, trong lúc đắp người tuyết thì đem mình ngã vào trong đống tuyết, bọc thành "Người tuyết sống".
Lý Tích Thần không cẩn thận trúng kế của anh ấy, ngã trên lớp tuyết thật dày, cả người đều phủ đầy tuyết.
Trịnh Vân Phàm hỏi cô, "Chơi vui vẻ chưa?"
Lý Tích Thần trừng mắt, "Mau cút."
Trịnh Vân Phàm cố gắng hết sức để làm cô cười.
Sau đó rốt cuộc được như ý muốn, nhưng khi cô cười rộ lên, đáy mắt luôn tràn đầy bi thương.
Trịnh Vân Phàm biết, có một số việc anh ấy không đủ sức.
Anh ấy hỏi: "Cậu còn đi tư vấn tâm lý không?"
"Đi." Lý Tích Thần nói: "Tớ đã hẹn với bà ấy rồi."
Không biết có thể chữa khỏi hay không, nhưng vẫn phải đi.
Cô chơi một lát liền lên lầu thay quần áo, tiếp tục ngồi trở lại trước máy tính.
Trong cuộc sống dường như không có chuyện gì có thể cho cô hy vọng, chỉ còn lại cái này.
Cô giống như bắt được tia sáng cuối cùng trong bóng tối.
Nhưng không ngờ, chùm ánh sáng này cũng tắt đi.
Gần chạng vạng tối, đèn thành phố này còn chưa sáng lên, Lý Tích Thần lại nhận được điện thoại của đạo diễn Trương.
Ông uống quá nhiều, nói chuyện cũng nói đứt quãng, gọi tên Lý Tích Thần mà còn lắp bắp.
Ngón tay Lý Tích Thần đặt lên laptop, cảm giác không tốt từ đáy lòng trào ra.
Cô vừa mới viết đến chỗ đặc sắc, thế là cứng ngắc cười chia sẻ với đạo diễn Trương: "Đại cương của tôi viết xong một nửa rồi, đây hẳn là một câu chuyện hay."
Đạo diễn Trương cười khổ, đầu bên kia điện thoại có tiếng ồn ào, như là lạc vào quán ăn vặt nào đó, tất cả mọi người đều mang theo giọng bắc kinh mà khoe khoang trêu chọc, chỉ có đạo diễn Trương là giọng nói thê lương, trong tiếng ồn ào vô cùng rõ ràng, "Hạng mục này hỏng rồi."
Trái tim Lý Tích Thần trầm xuống.
"Cái này... có ý gì?"
"Nhà đầu tư rút vốn rồi." Đạo diễn Trương dừng lại, trực tiếp mắng một câu:"Mẹ kiếp, tiền dự án này cũng không trả."
"Sau đó thì sao?"
"Làm gì có sau đó?" Đạo diễn Trương nói: "Đừng viết nữa, hết rồi."
Nói xong không đợi Lý Tích Thần hỏi lại, trực tiếp cúp điện thoại.
Lý Tích Thần gọi lại một lần nữa, đã là tiếng điện thoại bận.
Cô vội vàng tìm đạo diễn Tống chứng thực, đạo diễn Tống nói với cô, trong ngành này chính là như vậy, chuyện thay đổi trong nháy mắt có rất nhiều, đạo diễn Trương đụng phải đường dây cao áp của chính sách mới, bị đè ép không phát sóng được.
Một bộ phim khác đầu tư tiền quay xong rồi, nhưng không bán được, không có nền tảng nào chịu nhận.
Hai bộ phim liên tiếp đều như vậy, nhà đầu tư đương nhiên không muốn tìm đạo diễn Trương nữa, nói là điềm xấu.
Trong giới này từ trước đến nay vẫn mê tín, không ít người vì muốn may mắn mà chuyển công ty, sửa bố cục.
Mà bộ phim trong tay đạo diễn Trương đã sắp kết thúc, lại vẫn không có nền tảng nào muốn mua, tiền vốn của nhà đầu tư tạm thời không quay vòng được, liền bóp tài chính của đạo diễn Trương, để ông ta tự mình nghĩ biện pháp.
Cuối cùng, đạo diễn Tống nói với Lý Tích Thần: "Đừng để bụng, đây không phải là vấn đề của cô."
Lý Tích Thần lúng túng đáp một tiếng ừ.
Sau khi cúp điện thoại, bàn tay đặt trên máy tính của Lý Tích Thần cuộn tròn lại.
Sao lại thế này?
Lý Tích Thần nghĩ, cuộc sống sao có thể như vậy chứ?
Sao không cho cô chút hy vọng nào?
Tay cô cuộn tròn lại duỗi ra, cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần, cơn giận không tên dâng lên, cô rốt cuộc nhịn không được nữa, trực tiếp đập máy tính xuống đất.
-
Bốp...
Âm thanh này khiến Lý Uy và Hứa Ninh đang đọc sách hoảng sợ.
Hai người nhìn nhau, Hứa Ninh chau mày: "Là từ phòng của Tích Thần truyền đến?"
Lý Uy đỡ mắt kính, "Nó đang làm cái gì vậy?"
"Chắc là vì dọn về nhà nên không thoải mái." Hứa Ninh nói: "Tôi đi xem thử."
"Nó không thoải mái cái gì?!" Lý Uy sắc mặt không tốt, "Ở nhà có dì nấu cơm, cái gì cũng không cần làm, tôi còn phải kéo xuống cái mặt già này đi xin việc cho nó, nếu không phải việc gì cũng làm không xong thì cũng không đến mức thành ra như hiện tại!"
Nói đến cuối cùng, ông còn cất cao giọng.
Hứa Ninh thấp giọng nói: "Ông đừng nói nữa."
Lý Uy cười mỉa: "Nó có gì có thể khiến tôi không thể nói sao? Lúc trước muốn học biên kịch, tôi đã nói không được, nó có nghe không? Nó không nghe! Được! Tôi cho nó học rồi, học hết bảy năm, tìm được công việc rồi sao?! Làm được việc gì rồi sao?! Không có cái gì cả!"
"Được rồi." Hứa Ninh lạnh lùng nói: "Tôi đi xem thử."
Lúc này ở trong phòng Lý Tích Thần cũng đang mơ hồ, cô nghe được tất cả lời nói của Lý Uy.
Mỗi câu đều là đâm dao vào tim cô.
Cô cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ lửa giận đang hừng hực thiêu đốt, rất muốn điên cuồng rống to, thậm chí là cầm cây dao kia lao ra đối chất với ông, muốn học Na Tra, lóc xương trả cha cắt thịt trả mẹ.
Muốn làm rất nhiều chuyện.
Nhưng chân cô lại bị giữ nguyên tại chỗ.
Cô... điên rồi sao?
Tại sao lại như vậy?
Máy tính xách tay bị nứt dọc theo khe giữa, lộ ra đường dây điện, màn hình cũng bị vỡ.
Trên mặt đất hỗn độn.
Lúc Hứa Ninh gõ cửa, cô lập tức chạy đến cửa khóa trái cửa phòng.
"Tích Tích." Hứa Ninh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì." Lý Tích Thần cắn răng trả lời, cố nén không cho mình khóc.
Không thể để cho bọn họ nhìn thấy, nếu bị nhìn thấy sau này cô sẽ biến thành cái gì cô cũng không biết.
Ở chỗ bọn họ, không biết rất đáng sợ.
"Mở cửa, mẹ xem thử." Hứa Ninh nói.
"Thật sự không sao." Lý Tích Thần nói: "Mẹ đi nghỉ ngơi đi."
Làm ơn, hãy để cho cô bình tĩnh lại.
Cô cũng không biết mình bị làm sao.
Quá buồn bực.
Cô không kiểm soát được chính mình.
Hứa Ninh còn muốn nói gì đó, Lý Tích Thần nghẹn ngào nói: "Cầu xin mẹ."
Một lát sau, Hứa Ninh thở dài rời đi.
Thân thể Lý Tích Thần xụi lơ dựa vào cửa trượt xuống.
Cô ngồi dưới đất nhìn đống máy tính vỡ vụn kia, lặng lẽ khóc lên.
Đây là lần đầu tiên, cô xuất hiện triệu chứng đập đồ đạc.
-
Lúc Lý Tích Thần nhận được tin tức của Lục Tư Việt là lúc tuyết tan.
Khi tuyết tan không khí lạnh đến cực điểm.
Lý Tích Thần ngồi trong phòng nhàm chán ngẩn người, ngược lại không cần làm gì cả.
Không có việc gì làm, bình tĩnh lại tuyệt vọng.
Trịnh Vân Phàm đã đến tìm cô một lần, cũng bị cô chặn ở ngoài cửa.
Vừa ăn cơm trưa xong, là thời gian vàng để tuyết tan.
Tuyết đọng đầu tiên hóa thành băng, sau đó biến thành dòng nước uốn lượn thấm vào lòng đất.
Lý Tích Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi phịch trên ghế, ánh mắt vô thần.
Điện thoại di động của cô rung lên.
Sau khi trở về, ngay cả điện thoại di động của cô có được bật chế độ im lặng hay không cũng không được cho phép.
Hôm qua bởi vì Lý Uy không cầm thẻ ra vào tiểu khu, gửi tin nhắn cho cô bảo cô xuống lầu mở cửa, cô không thấy tin nhắn, sau đó bị Lý Uy mắng một trận.
Sau đó điện thoại di động mở tất cả các thông báo.
Cho nên điện thoại di động của cô bắt đầu thường xuyên rung lên, có tin nhắn liền tít tít.
Cô cũng không có phản ứng gì, ngoại trừ thỉnh thoảng muốn ném điện thoại đi.
Đợi đến khi muốn thay đổi tư thế ngồi, cô bèn cầm điện thoại lên nhìn.
Kết quả vừa nhìn thấy liền ngồi thẳng lên.
[Lu: Đang làm gì đó?]
-
Lúc đó Lục Tư Việt đang đứng ở hành lang, vừa giúp Lý Tích Thần ký nhận hai bưu kiện chuyển phát nhanh.
Có một phần chuyển phát nhanh viết tên là Lý Tích Thần, phần còn lại là EMS, viết là biên kịch Trần Hi Lý.
Anh đứng ở đó tìm hiểu thật lâu, rồi tìm được hóa ra sau khi "Chạc cây" phát sóng Trần Hi Lý từng được tạp chí phỏng vấn, người ta hỏi cô tại sao lấy bút danh này, cô nói là tên mình đảo ngược lại, muốn viết những câu chuyện trái ngược với mình.
Trần Hi Lý, Lý Tích Thần.
Biên kịch.
Lục Tư Việt tưởng cô giống với Tô Nhất Bạch đều là nhà văn, không ngờ lại là biên kịch.
Lại còn là người sáng tác "Chạc cây".
Anh cảm thấy thú vị, liền gửi tin nhắn cho cô, muốn hỏi khi nào cô trở về.
Nhưng tin nhắn mới gửi đi, anh vừa mở cửa vào nhà thì dưới lầu liền vang lên tiếng lốp ba lốp bốp, sau đó có hai ba người lên lầu, trực tiếp mở cửa đối diện.
Lục Tư Việt kinh ngạc: "Hai người là?"
Đối phương cười cười với anh, "Vừa mới dọn tới."
Lục Tư Việt nhíu mày, "Là sao vậy?"
"Chúng tôi đã mua căn nhà này." Đối phương cười hỏi: "Anh ở đây à?"
"Ừ." Lục Tư Việt nói: "Vậy người lúc trước ở đây thì sao?"
"Cô ấy hết hạn thuê nhà nên dọn đi rồi." Đối phương mở cửa đi vào, còn đang thương lượng việc trang hoàng như thế nào.
Lục Tư Việt đứng tại chỗ tiêu hóa tin tức này.
Dọn đi?
Lặng lẽ dọn đi.
Di động của anh rung lên, Lý Tích Thần trả lời tin nhắn: [Có chuyện gì sao?]
[Lu: Em ở đâu?]
Tên anh lưu trên điện thoại di động là "Lý Tích Thần" và "Đối phương đang nhập" chuyển đổi qua lại, cách một lúc lâu, anh mới nhận được hồi âm: [Em về nhà.]
Không hiểu sao, cảm xúc của Lục Tư Việt trầm xuống.
[Lu: Em có hai phần chuyển phát nhanh.]
[Trần Hi Lý: Là cái gì?]
Lục Tư Việt chụp rồi gửi cho cô một tấm ảnh.
Lại cách một lúc lâu, Lý Tích Thần trả lời: [Hoa kia để lại cho anh, tờ giấy kia giúp em xé nát ném đi.]
Đó là tuyết liễu cô mua trên mạng, nghe nói ngâm trong nước sẽ nở hoa.
Trước khi chuyển nhà, Lý Tích Thần muốn trồng hoa, nuôi thú cưng để chữa khỏi cho mình, nhưng hiện tại cô không muốn cái gì cả.
Cứ vậy đi.
Lục Tư Việt ngồi trên sô pha vuốt ve điện thoại di động, nhẹ nhàng thở dài: [Chúng ta có thể gặp mặt không?]
Nhưng tin nhắn không được gửi đi.
Phía trên tin nhắn này xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.