Tủ lạnh trống không.
Tủ đồ ăn vặt cũng hết sạch.
Mì gói, chocolate, kẹo không còn miếng nào.
Trong căn nhà trống rỗng yên tĩnh này, có lẽ thứ duy nhất còn sót lại đó là một Lý Tích Thần vẫn còn đang thở.
Nếu như có thể, Lý Tích Thần cũng chẳng buồn hô hấp.
Nhưng... hình như cô không làm được.
Lý Tích Thần ôm gối ngồi xổm trước tủ đồ ăn vặt, hồi lâu sau cô đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Trong không khí, một lớp bụi bay tán loạn. Chúng bay lượn dưới ánh mặt trời rực rỡ bừng bừng sức sống.
Khung cảnh mặt trời mọc thật đẹp, những hạt bụi bay lượn trong không trung kia cũng như được mạ một tầng sáng mềm mại. Như thể chúng đang hòa quyện trong không khí.
Lý Tích Thần nhắm hai mắt, gục đầu trên đầu gối.
Ánh mặt trời ấm áp rơi trên gương mặt trắng nõn của cô, lướt qua từng tấc từng tấc trên gương mặt ấy. Từ cánh môi tinh tế xinh xắn, sống mũi cao, hàng mi mỏng mà dài, đến mái tóc dày đen nhánh, ánh mặt trời cứ thế bao bọc cả người cô vào trong sự ấm áp của mình.
Trong ánh nắng khó mà có được này, Lý Tích Thần chìm vào một giấc ngủ ngắn.
Nhưng chỉ được trong chốc lát, khi ánh mặt trời còn chưa kịp trở nên nóng bỏng, cô đã âm thầm tỉnh giấc.
Cô đã sớm quen với những giấc ngủ ngắn như thế này.
Nửa năm trước, cô phát hiện giấc ngủ của mình có vấn đề. Biểu hiện ban đầu chỉ là nghiện thức khuya.
Người trẻ mà, có ai mà không thức khuya chứ? Vậy nên, Lý Tích Thần không để chuyện này trong lòng.
Nhưng sau nhiều lần điều chỉnh chế độ làm việc và nghỉ ngơi mà không có kết quả, cộng với việc từ chức ở công ty, cô bắt đầu không thể ngủ vào ban đêm nữa, thay vào đó cô sẽ ngủ vào ban ngày từ lúc 8h sáng tới 14h chiều. Vòng tuần hoàn độc hại cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Sau đó nữa, cô không chỉ mất ngủ vào ban đêm, mà giấc ngủ vào ban ngày của cô cũng không còn cố định nữa. Thỉnh thoảng, vào lúc xem tivi, cô cảm thấy mệt mỏi sẽ ngủ nửa tiếng. Sau khi tỉnh lại một lát, cô định viết kịch bản, nhưng máy tính vừa mở lên cô lại gục xuống bàn ngủ thêm một chút nữa.
Mọi chuyện cứ như thế, những giấc ngủ ngắn cứ ập đến mà chẳng phân biệt thời gian hay địa điểm.
Cô đã thử uống Melatonin(*), cũng sử dụng rất nhiều thứ hỗ trợ để điều trị chứng mất ngủ của mình, nào là nút nhét tai, miếng che mắt khi ngủ,... nhưng những điều đó chỉ làm tăng thời gian của những giấc ngủ ngắn lên mà thôi.
(*)Thuốc melatonin có tác dụng chính là điều hoà chu kì ngày-đêm hay chu kì thức-ngủ của cơ thể. Bóng tối làm cho cơ thể sản xuất nhiều melatonin, là tín hiệu cho cơ thể để chuẩn bị cho giấc ngủ. Ánh sáng làm giảm sản xuất melatonin và báo hiệu cơ thể để chuẩn bị thức dậy.
Sau đó, cô dứt khoát bỏ cuộc.
Bởi vì làm việc và nghỉ ngơi theo giờ âm phủ, ba tháng nay, cô chưa từng ra khỏi cửa.
Toàn bộ những gì cần cho sinh hoạt đều giải quyết bằng dịch vụ giao hàng tận nơi. Thêm vào đó, nhờ vào đống “lương thực tích trữ” vào ba tháng trước, mì ăn liền yêu thích của cô và đồ ngọt cần thiết khi viết lách đều được dự trữ rất nhiều.
Nhưng ba tháng trôi qua, “lương thực dự trữ” đã tiêu hao đến nỗi gần như hết sạch.
Lý Tích Thần xoắn xuýt.
Chỗ bán chocolate và kẹo mà cô thường ăn nhất không có giao hàng tận nơi, cho nên chỉ có thể đi mua.
Nhưng... cô vừa nghĩ tới chuyện ra ngoài là cả người lập tức cảm thấy không thoải mái.
Cảm giác không thoải mái đó vẫn kéo dài mãi đến chạng vạng tối. Cô ngồi trong ánh chiều tà vẽ một nửa bức tranh chưa thành hình. Cảm thấy hơi khát, cô đi ra phòng bếp rót một ly nước.
Sau khi trở lại phòng khách, cô bỗng không muốn vẽ tiếp nữa, chỉ ngồi ngẩn người trên sofa.
Hồi lâu sau, Lý Tích Thần cầm điện thoại lên.
Nửa tiếng trước, cô bạn thân Cố Từ gửi cho cô một tin nhắn trên Wechat: [Có thể gọi điện thoại cho cậu được không?]
Lý Tích Thần khẽ thở dài, ngón tay ấn lên màn hình: [Được.]
Đúng vậy, đi đôi với việc ở một mình không chỉ có mất ngủ mà còn chứng sợ xã hội.
Cô đặt chế độ im lặng cho điện thoại suốt 24h. Mới đầu cô chỉ sợ tiếng chuông điện thoại reo, nhưng giờ ngay cả màn hình điện thoại sáng lên cô cũng thấy sợ. Vì thế, tất cả các APP trên điện thoại của cô đều được đặt ở chế độ không thông báo.
Chỉ cần cô không xem điện thoại là có thể ngăn cách với tin tức của thế giới bên ngoài.
Cố Từ là người duy nhất biết cô có triệu chứng nghiêm trọng đến như vậy. Cho nên, sau khi bị cô nhắc nhở một lần, cô ấy đã chọn cách là đầu tiên nhắn tin cho cô trước, sau khi được cô cho phép mới gọi điện thoại.
Quả nhiên, một lát sau, Cố Từ đã gọi đến.
“Tích Tích.” Giọng nói Cố Từ có vẻ hơi mệt mỏi nhưng vẫn mang theo vài phần cẩn thận quan tâm đến cảm xúc của cô từ điện thoại truyền đến, “Dạo này đã khá hơn chưa?”
Lý Tích Thần mím môi: “Ừm ừm.”
Sợ cô ấy không tin, cô cố ý nói thêm một chữ “Ừm” nữa.
Nhưng Cố Từ thông minh cỡ nào chứ, vừa nghe âm cuối đã biết cô đang trả lời qua loa với mình.
Cố Từ lạnh giọng: “Gần đây đã ra khỏi nhà chưa?”
Lý Tích Thần: “...”
Hồi lâu sau, cô nói: “Vẫn... chưa.”
“Cậu đi ra ngoài cho tớ.” Cố Từ nói: “Hôm nay đừng gọi đồ ăn nữa, ra ngoài ăn bữa cơm đi.”
“Tớ...” Lý Tích Thần yên lặng trong chốc lát, cuối cùng cũng không dám từ chối: “Tớ thử xem.”
Cố Từ lại dặn dò cô thêm mấy câu. Cái người này ngày trước ăn nói tùy tiện, nghĩ cái gì nói cái đó, bây giờ lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng, nói dông nói dài với cô.
Nói đến cuối cùng, Cố Từ lại hỏi: “Gần đây, bạn của tớ có biết một bác sĩ tư vấn tâm lý, hay cậu thử đến đó xem sao?”
Lý Tích Thần từ chối không cần suy nghĩ: “Không cần… đâu.”
Sau khi biết mất ngủ sẽ dẫn đến rất nhiều loại bệnh chứng khác nhau, cô đã từng đi gặp bác sĩ tư vấn tâm lý.
Nhưng trò chuyện với nhau một lúc lâu, có lẽ do áp lực trong cuộc sống thực tế của vị bác sĩ tư vấn tâm lý kia quá lớn, lại bị những gì cô nói làm cho cảm động, thế là hai người cùng ngồi khóc trong phòng tư vấn.
Bây giờ nhớ lại, đó quả là một cơn ác mộng.
Cuối cùng vị bác sĩ tư vấn tâm lý kia đề nghị cô đến khoa tâm thần, tiến hành trị liệu bằng thuốc.
Cô bỏ ra tám trăm tệ để nghe người ta khóc. Việc này đã khiến cho bệnh của cô càng nghiêm trọng hơn, bởi trong một khoảng thời gian dài sau đó, mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu cô đều vang lên tiếng khóc lanh lảnh của vị bác sĩ tâm lý kia.
“Tích Tích, cậu không thể giấu bệnh vì sợ thầy được.” Cố Từ đưa ra quyết định một cách dứt khoát: “Tớ sẽ nhờ bạn đặt hẹn vị bác sĩ tư vấn tâm lý kia, nhân tiện lấy số ở khoa tâm thần giúp cậu.”
Lý Tích Thần biết tranh cãi cũng vô ích, “Khi nào cậu về?”
“Hai tuần nữa.” Cố Từ nói: “Bộ phim này sắp quay xong rồi. Mẹ nó, chờ quay xong bà đây...”
Cô vừa mở miệng, cảm xúc lập tức có chút mất khống chế, nhưng lại lo lắng cho cảm xúc của Lý Tích Thần nên dừng lại, chuyển chủ đề, “Hôm nay cậu nhất định phải bước khỏi cửa.”
Hồi lâu sau, Lý Tích Thần thỏa hiệp: “Được.”
Mùa hè oi bức ở Bắc Thành kéo dài rất lâu. Tất cả cây cối đều bị ánh nắng rọi đến phát sáng. Lâu lắm rồi vẫn chưa có cơn mưa nào xuất hiện.
Ngoài khung cửa sổ, những tia sáng mờ nhạt như đang loang ra. Tà dương đã ẩn sau ngọn núi, chỉ để lại ráng chiều nhàn nhạt.
Sau ba tháng “cách ly với đời”, cuối cùng Lý Tích Thần cũng bước ra khỏi nhà vào một buổi hoàng hôn.
-
Lý Tích Thần mặc một cái áo khoác rộng, di chuyển trong biển người tấp nập. Cô trùm cái mũ màu đen lên che kín trán, lại dùng khẩu trang và tóc che hơn phân nửa khuôn mặt.
Vô số lần nín thở, vô số lần xoay người muốn trở về, nhưng khi nhớ đến ở nhà đã không còn gì nữa, cô đành kiên trì chọn mua thức ăn.
Cô lấy hết tất cả chocolate và kẹo trên kệ. Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân quan sát cô mấy lần thì nhìn thấy cổ tay trắng nhợt theo kiểu không khỏe mạnh của cô lộ ra khi đang xách đồ.
Sau khi cô rời khỏi, nhân viên thu ngân không nhịn được buôn dưa lê với đồng nghiệp: “Cô ấy không phải là tội phạm chứ?”
Đồng nghiệp: “Chắc không phải đâu. Trông có vẻ là một cô gái gầy yếu, tôi đoán có lẽ cô ấy mắc chứng sợ xã hội.”
Nhân viên thu ngân: “Mắc chứng sợ xã hội sẽ nghiêm trọng tới vậy sao?”
Đồng nghiệp: “...Chắc vậy.”
Lý Tích Thần cũng không biết cuộc trò chuyện của hai người kia. Cô nhanh chóng rời khỏi siêu thị, tìm một chỗ yên tĩnh hít sâu vài hơi, sau đó lấy điện thoại ra xem giờ.
Vừa lúc Cố Từ gửi tin nhắn cho cô.
Cố Từ: [Không cần gặp bác sĩ tư vấn tâm lý kia nữa.]
Phía sau tin nhắn là một đường liên kết, với tựa đề #Thiếu niên thiên tài cờ vây Lâm An Hiền qua đời, thực hư về chuyện tái phát bệnh trầm cảm #.
Cố Từ: [Bạn tớ nói bác sĩ tư vấn tâm lý kia chính là vị bác sĩ vẫn luôn trị liệu cho Lâm An Hiền.]
Trái tim Lý Tích Thần chìm xuống đáy.
[Trần Hi Lí: Ò.]
Sau khi trả lời tin nhắn cho Cố Từ, Lý Tích Thần không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ đứng ở bên đường nhìn dòng người qua lại tấp nập, trông bọn họ rất vui vẻ.
Hồi lâu sau, cô lại xốc hai túi thức ăn lên lần nữa rồi dựa theo lộ trình ban đầu trở về nhà. Cô nỗ lực tránh đám đông cũng tránh ánh mắt quan sát của người khác.
Cô biết biểu hiện của mình giờ phút này giống như một kẻ khác người, vậy nên bước chân trở về của cô càng nhanh hơn.
-
Mắc bệnh trầm cảm sẽ không khiến người ta chết đi.
Nhưng sẽ sụp đổ.
Khi tinh thần bị sụp đổ, con người sẽ làm ra chuyện gì, có khi chính bản thân họ cũng không biết.
Vậy nên, hẳn là không phải bệnh trầm cảm của Lâm An Hiền tái phát, mà chỉ là cậu ấy đã lựa chọn ra đi bằng một cách cực đoan nào đó.
Đi được nửa đường, Lý Tích Thần không kiềm được mà suy nghĩ lung tung trong đầu. Cuối cùng, cô dừng chân trước một cây cột điện cũ kỹ, lấy điện thoại ra tìm kiếm cái tên Lâm An Hiền lần nữa.
Sau đó, trên màn hình hiện ra các loại từ khóa như #Lâm An Hiền qua đời# Lâm An Hiền bị bệnh trầm cảm#, tay cô run rẩy ấn vào từ khóa đầu tiên.
Chi tiết bài viết có đề cập đến nguyên nhân tử vong của Lâm An Hiền, và điều đó đã chứng minh rằng những phỏng đoán của Lý Tích Thần là đúng.
Tối hôm qua, cậu ấy đã uống rất nhiều thuốc an thần. Sau khi được phát hiện, cậu ấy lập tức được đưa đến bệnh viện rửa dạ dày, nhưng vì đã bỏ qua thời gian chữa trị tốt nhất, nên chẳng còn cách nào cứu chữa.
Rõ ràng, hiện tại vẫn là một buổi chiều giữa mùa hạ, hoàng hôn dịu dàng bao phủ khắp các nẻo đường, ngay cả cơn gió thổi đến trước mặt cũng mang theo hơi nóng, nhưng Lý Tích Thần lại cảm thấy lạnh.
Lòng bàn chân phát rét.
Lý Tích Thần đã từng có duyên gặp gỡ Lâm An Hiền một lần.
Đó là mùa hè năm 2018, Lý Tích Thần đang học nghiên cứu sinh năm hai ở Đại học Truyền thông. Khi ấy, chủ đề của kịch bản cuối kỳ là thể thao.
Vừa hay vào năm đó, cô đọc được bộ Kỳ Thủ Cờ Vây của Yumi Hotta. Và cuối cùng cô chọn cờ vây làm chủ đề chính.
Sau khi thầy hướng dẫn biết được chuyện này, ông ấy đã giới thiệu Lâm An Hiền cho cô.
Trong ấn tượng, cậu ấy là một bé trai dễ xấu hổ, đeo một cặp mắt kính gọng đen. Lúc nói chuyện, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ đẩy gọng kính, nhưng hễ nhắc đến cờ vây, mắt cậu ấy lại như chứa đầy ánh sáng.
Nhờ vào những gì cậu ấy chia sẻ, sáng tác lần đó của Lý Tích Thần rất thành công, kịch bản cũng được bán cho một công ty truyền hình và điện ảnh.
Sau đó, cô muốn cảm ơn Lâm An Hiền nhưng cậu ấy đã bay đến Hàn Quốc thi đấu.
Cậu ấy nói: [Lần sau, có cơ hội sẽ gặp.]
Không ngờ rằng, đã không còn cơ hội lần sau nữa rồi.
-
Trên đường về nhà, chân cô như bị đổ chì.
Nhà Lý Tích Thần thuê là một tòa nhà dân cư kiểu cũ, không có thang máy. Nhưng điểm tốt là nơi đây rất yên tĩnh, kết cấu, hoàn cảnh xung quanh và hướng của tòa nhà đều rất tốt, cũng được xem là chốn yên bình giữa đô thị náo nhiệt.
Cô ở lầu bốn.
Lúc trước cô còn thấy mệt khi lên lầu, nhưng hôm nay trong đầu toàn những suy nghĩ lung tung, căn bản không cảm thấy gì hết.
Thậm chí cô còn đi thẳng lên lầu năm.
Chẳng qua là cánh cửa trên lầu năm có dán chữ “囍”, khác hoàn toàn với cánh cửa mộc mạc của phòng cô. Thế là cô xuống lầu.
Đứng trước cánh cửa mộc mạc nhà mình, cô đặt túi quà vặt xuống, hít một hơi mới cong ngón tay lại, gõ cửa: “Có ai không?”
Giọng nói của cô rất nhỏ. Và đây là một thói quen của cô.
Cô từng nghe nói làm như vậy có thể phòng ngừa người xấu, vậy nên từ sau khi sống một mình, đã tập thành thói quen này.
Mặc dù sau đó Cố Từ nói với cô rằng, đây chỉ là hành động lừa mình dối người. Một số người sau khi bị bệnh đã có rất nhiều thói quen và sở thích khiến người khác không hiểu nổi. Loại ám ảnh cưỡng chế này của Lý Tích Thần cũng là một trong số đó.
Các sở thích bị ảnh hưởng bởi chứng ám ảnh cưỡng chế của cô gồm, khi băng qua đường phải đếm thầm ba giây mới cất bước, khi đi bộ nhất định phải đi thẳng một đường, mỗi ngày phải rửa tay trên mười lần v.v...
Cô biết làm vậy là có vấn đề. Nhưng không làm cô sẽ khó chịu như nuốt phải ruồi vậy.
Và hậu quả để lại của những chuyện này cũng rất nhiều, bao gồm không viết được bản thảo, ăn không ngon cùng các loại triệu chứng như buồn nôn và nôn mửa mà khoa học chẳng thể lý giải được, v.v...
Sau khi hỏi câu kia, cô thầm đếm giây trong lòng.
Mười giây.
Sau đó cô cúi đầu tìm chìa khóa trong túi.
Túi áo khoác, túi trước, túi sau quần, đều trống trơn.
Tiêu rồi.
Không vào được.
Cô muốn tìm thợ sửa khóa.
Gọi vào dãy số được viết trên tờ giấy nhỏ ở hành lang, cô căng thẳng đến nỗi lắp ba lắp bắp, thậm chí không nói lên lời.
Sau đó điện thoại bị bên kia ngắt vì cho rằng đây là cuộc điện thoại quấy rối.
Nếu không may, cô còn sẽ bị mắng là bệnh thần kinh.
Lý Tích Thần lại lập tức cúi đầu tìm kiếm chìa khóa trong túi nilon đựng quà vặt. Nhưng một lát sau, những tiếng sột soạt đột nhiên bị một giọng nói nghe có vẻ uể oải át mất.
Giọng nói đó từ phía sau truyền đến, mang lại cảm giác khiến người ta liên tưởng đến gỗ đàn hương, giúp lòng người bình tĩnh lại một cách kỳ diệu.
Bất giác, Lý Tích Thần nghĩ tới chuỗi tràng hạt.
Anh hỏi: “Của em sao?”
Tiếp sau đó lại có âm thanh của tiếng kim loại va chạm nhau truyền tới.
Lý Tích Thần phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể khó khăn quay đầu lại.
Dây tóc của ngọn đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang đã cũ, ánh sáng mờ nhạt đến nỗi chỉ có thể chiếu sáng một bên mặt của người đàn ông.
Anh đứng tựa vào tường như người không xương, một tay nhét túi quần, ánh mắt chỉ hơi hé, áo sơ mi nhăn nhúm, nút áo trên cùng không cài lộ ra một mảng da thịt ửng đỏ. Lúc này, cái khoen của chìa khóa đang được treo trên ngón tay thon dài của anh.
Đầu tóc anh có chút lộn xộn, dường như anh đã phiền não vò đầu mình mấy cái, nhưng lại mang đến một vẻ đẹp riêng của nó.
Chỉ là anh đứng đằng kia, cả người chìm trong bóng tối lại giống như một bức tranh sơn dầu với màu sắc tươi sáng.
Rất lâu về sau, hai người hỏi nhau về ấn tượng đầu tiên của đối phương về mình.
Lý Tích Thần nói lúc đó bản thân còn tưởng gặp ma.
Lục Tư Việt cười khẽ, vậy tại sao vẫn dám đi tới?
Lý Tích Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Em cảm thấy, ma sẽ không đẹp trai vậy đâu.”
Mà vào ngày hôm đó, trong hành lang mờ tối, Lục Tư Việt nghiêng đầu nhìn về phía cô gái đang sợ hãi đến nỗi đứng hình.
Sau khi đối mặt hồi lâu, anh xoay vòng khoen chìa khóa trên ngón tay, cất giọng nhẹ nhàng nói: “Đến lấy đi.” .
||||| Truyện đề cử: Chúng Ta Hãy Tái Hôn |||||
_______________
Tác giả có đôi lời muốn nói:
1v1 // song C // kém nhau 6 tuổi // ngọt // cập nhật hàng ngày // 9:00 tối
Bác sĩ tư vấn tâm lý (giáo sư đại học) X Biên kịch
Tất cả những kiến thức chuyên môn được đề cập trong truyện đều đến từ internet, tôi không phải chuyên gia, vậy nên nếu có lỗ hổng xin chỉ ra một cách nhẹ nhàng.
Những biểu hiện liên quan tới các chứng bệnh lo âu, mất ngủ, sợ xã hội, trầm cảm,... đều đến từ kinh nghiệm của bản thân tôi, cùng với Võng Ức Vân(*) và internet. Không nên khám bệnh trên mạng nha mọi người ơi.
(*)Hán tự là 网抑云. Từ này bắt nguồn từ một app nghe nhạc của TQ là 网易云音乐 (Netease Music – Võng Dịch Vân), 网易云 đồng âm 网抑云. Ở trong app này, mỗi bài hát đều có rất nhiều bình luận kiểu tiêu cực buồn chán... mỗi lần nghe nhạc mà đọc bình luận là lại thấy phiền não, cứ như thế dần dần có từ này.
Emo(*)≠ bệnh trầm cảm, tâm trạng nhất thời không tốt ≠ bệnh trầm cảm, rất nhiều loại trầm cảm đều bắt đầu từ mất ngủ.
(*)Tinh thần sa sút, buồn, hậm hực.
Nếu bạn cảm thấy tinh thần sa sút trong một thời gian dài, đầu tiên hãy thử tự điều chỉnh, nếu điều chỉnh không được nữa thì nên tìm một bác sĩ chuyên nghiệp để khám bệnh.
Chứng mất ngủ của nữ chính trong truyện có một phần được phóng đại, đừng coi là thật. Xin nhớ: Không ngủ một thời gian dài sẽ chết.
Nội dung chính của bộ truyện được lấy cảm hứng từ lời bài hát Có Phải Người Đang Gào Thét Tên Tôi của nhóm Canvas townlet.
Viết bộ truyện này không phải vì muốn cùng mọi người emo đâu, mà chỉ muốn cho mọi người chút hy vọng trong mùa đông giá rét này, chúng ta cùng chữa lành cho nhau.
Khi bắt đầu viết, tôi đã định ra tinh thần chủ đạo của bộ truyện này sẽ có chút đè nén, ảm đạm. Nhưng chung quy đây vẫn là một bộ truyện ngọt ngào nha mọi người.
Bộ này hẳn là rất ngắn.