Giờ phút này, xung quanh ban công tối om một mảng. Bóng dáng Thư Vân như ẩn như hiện, khóe miệng gợi lên nụ cười trào phúng, vừa nhìn là biết cô ta không có ý gì tốt.
Bùi Yên sửng sốt một chút, vẻ tươi cười chân thành trên mặt cũng thu lại vài phần, hoang mang mà nhìn Thư Vân.
Thư Vân xoay người, đứng đối diện với cô gái nhỏ. Nhìn làn da trắng hồng căng mịn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kiều diễm bắt mắt, trong đáy mắt liền xẹt qua một tia ghen ghét.
Ánh mắt cô ta chậm rãi lướt xuống, hệt như đang đánh giá hàng hóa sản phẩm. Cuối cùng, Thư Vân nhìn chằm chằm vòng tay trên tay Bùi Yên, đôi mắt lập lòe không rõ ý:
"Cái này là bà nội Lâm tặng cô?"
Thư Vân bình tĩnh nhìn Bùi Yên, có lòng tốt mà khuyên nhủ:
"Phải bảo quản thật tốt nha, chứ không nhà cô có táng gia bại sản thì cũng không đền nổi đâu."
"Hơn nữa, đời kế tiếp của cô sao có thể đeo được."
Thư Vân vốn dĩ không thèm để cô gái nhỏ vào trong mắt, gặp được phụ huynh thì sao, gà đen cũng có thể biến thành phượng hoàng à?
Mẹ cô ta cũng từng nói, đàn ông trẻ tuổi lúc này đều tìm mấy cô gái nhỏ để chơi thôi, chán thì vứt đi. Với lại, vòng luẩn quẩn về giai cấp có hơi nghiêm trọng, sao người ngoài có thể tiến vào được?
Nếu người cuối cùng ở bên cạnh Lâm Dịch Phong không phải là cô ta. Chắc chắn không thể là người này được, chỉ là một cô gái có kiến thức nông cạn, nhỡ đâu tiến bộ lên một cách nhanh chóng, sẽ trở thành vật cản của cô ta.
Ví dụ như gần đây, cậu của anh ta đang bao dưỡng một người.
Bùi Yên nghe xong nhíu mày, cô không thích bộ dáng này của cô ta một chút nào. Chỉ nói mấy câu nhưng từng chữ từng chữ đều mang ý khinh miệt, mục đích lại rõ như ban ngày, rõ ràng là muốn đào góc tường.
Cô cũng không phải là người ngốc.... Sao có thể đứng đây nghe miệng lưỡi của cô ta.
"Không cần cô nhọc công lo lắng."
Cô gái nhỏ vốn quen tay hay việc, bốn lạng đẩy ngàn cân trở về một câu, vẫn lễ phép gật đầu mỉm cười như cũ.
Có bạn trai ưu tú như thế, đối mặt với tình địch phải tốc chiến tốc thắng, là chính thê phải biết rộng lượng đôi chút.... Ai dà, rõ ràng là cô đang chắn đào hoa cho anh đó...
"Cô không tò mò rằng bố của Dịch Phong là ai sao? Chắc chắn anh ấy không nói cho cô, đúng không?"
Bùi Yên vừa mới xoay người, lập tức nghe được giọng nói sau lưng.
Bố của anh?
Bùi Yên dừng chân, tuy trong đầu tự nhủ rằng không được nghe lời Thư Vân nói, nhưng sự nghi hoặc lại quanh quẩn trong lòng.
Cô vẫn luôn cảm thấy bố của anh nhìn rất quen mắt.... Dường như đã gặp ở đâu đó rồi... Mặt chữ điền... Rất uy nghiêm... Làm cho người khác không dám nhìn thẳng... Trong đầu cô gái nhỏ đang liệt kê hàng loạt những từ miêu tả.
"Cô không xem duyệt binh sao?"
Thư Vân nhìn cô gái nhỏ dừng bước chân, trên mặt có vài phần buồn cười, quả nhiên Dịch Phong ca ca không nói cho Bùi Yên biết.
Người ở đằng sau bèn mở lời nhắc nhở đôi chút, nói rằng chẳng lẽ cô chưa từng chú ý đến quan chức chỉ huy ở quảng trường trung ương sao, quân phục chói lọi, có cành ôliu, có ba ngôi sao đẹp mắt.
"Là chiến khu Bắc Bộ, khu tối cao của tư lệnh."
***
Khách sạn nằm trong hoa viên, Bùi Yên ôm đầu ngồi trên ghế. Mái tóc quăn đen nhánh để ở sau, gió lạnh thổi qua, đẹp tựa như một bức tranh.
Gió lạnh thổi ập vào mặt, nhưng cô gái nhỏ lại không cảm giác được. Trên khuôn mặt nhỏ còn có dấu tích của rượu, hai má ửng đỏ một mảng lớn.
Bùi Yên chôn đầu ở đầu gối, tầm mắt rũ xuống nhìn chân.
Hóa ra... Bối cảnh nhà anh lại như thế này... Ông nội là thủ trưởng quân khu... Ông ngoại là thương nhân có tiếng trong giới.
Khó trách anh thường xuyên có một loại cảm giác cao ngạo, không đặt gì trong mắt, dường như đem tất cả đạp ở dưới chân, khiến vô số người ngưỡng mộ, cũng không dám tới gần.
Một người như vậy.... Lại là bạn trai cô...
Trong lòng cô gái nhỏ phức tạp, bên tai còn quanh quẩn những lời của Thư Vân. Cô ta nói một người đàn ông như anh, ở bên cạnh là phải có trợ thủ bình bộ thanh vân*, sẽ như diều gặp gió mà lấy một người vợ.
(*bình bộ thanh vân: một bước lên mây, một bước tới trời)
Ý là, cô có thể cho anh được cái gì chứ?
Bùi Yên ngẩng đầu ngắm cảnh đêm của khách sạn. Vào ban đêm, ở đây tựa như một hoàng cung đang đứng sừng sững, tồn tại bất diệt, tráng lệ huy hoàng, tinh xảo mà xa xỉ.
Ai... Lúc này tâm trí cô gái nhỏ đang trôi về đâu đó, giống như một giấc mộng đẹp về quả bí đỏ và xe ngựa. Cô không tự ti, nhưng không thể không hoang mang.
Có phải là sau khi tiếp xúc trực tiếp, cô sẽ cảm thấy bọn họ càng ngày càng không cùng ý kiến, đó là hoàn cảnh, kiến thức khác nhau, bao gồm cả lời nói.
Người đàn ông có thể đi đây đi đó, sẽ càng đi nhiều nơi mà nhìn xung quanh. Mà trong khi đó, khi cô nhận thấy ánh mắt khác thường cũng sẽ cảm thấy lúng ta lúng túng, bại lộ tâm tình ngay lập tức, không hợp với giao tiếp.
Hay là, sự nghiệp của anh có bước ngoặt. Khi muốn cô giúp đỡ, cô sẽ cảm thấy bất lực, chỉ có thể nói những lời hay để an ủi anh mà thôi. Như thế, dần dà cô sẽ...
Thậm chí, có thể là anh cảm thấy mới mẻ nên mới thích cô, chờ sự si mê đi qua, anh sẽ giống như mấy câu chuyện tình yêu trong giới nhà giàu, người đi trà lạnh..
Có lẽ, thích một người là sẽ lo được lo mất. Nhưng nghĩ đến khả năng này, trong lòng Bùi Yên lập tức cảm thấy đau đớn, cô thật sự rất yêu anh.
Nếu... Nếu có một ngày như thế..
"Sao lại chạy đến chỗ này?". Sau khi Bùi Yên ngẩng đầu, lập tức thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, trên khóa môi còn treo nụ cười.
Cô gái nhỏ nhanh chóng quay đầu lau nước mắt, cố gắng làm như không có việc gì.