Convert: ??????????? ?
Edit: Sam
***
Trước đây từng học khiêu vũ nên Bùi Yên khá mẫn cảm với âm nhạc, hơn nữa được người đàn ông "không biết mệt là gì" dạy bảo khoảng nửa tiếng, cô gái nhỏ dần dần lĩnh hội.
Giai điệu nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng khách, Bùi Yên hòa theo tiết tấu của anh, ngẫu nhiên khi gặp lỗi sai sẽ do anh tiếp nhận che chắn bằng âm nhạc.
Người đàn ông đóng vai trò dẫn dắt, đưa khúc cao trào phát huy tột độ, đồng thời chỉ dẫn cô gái nhỏ rong đuổi trong hòa âm của anh.
Hàng lông mi luôn rũ xuống, anh chưa bao giờ nhìn về nhạc phổ hoặc phím đàn, ngón tay thon dài vẫn trước sau như một lưu loát biểu diễn.
Sự tự tin và bao dung của anh đã lây sang cô gái nhỏ, cô mơ hồ như đang bước vào khung cảnh ảm đạm tự nhiên, một chiếc lá rụng bình thản mặc cho dòng nước đưa đẩy số phận.
Đã đến hồi kết, Bùi Yên nhịn không được ngước mắt nhìn anh, cô nhóc mất khống chế, tim thì đập "bùm bùm" muốn vọt ra ngoài.
Anh rất ưu tú đó nha!
Cái gì cũng biết, không gì không làm được.
Trừ dung nhan tuấn duật kia, tuy anh không hề để tâm đến việc mình làm nhưng trong con người anh mang một khí chất mạnh mẽ, tự tin không gì có thể lay chuyển.
Trời sinh anh là vương giả khiến tất cả mọi người tự nguyện thần phục dưới chân anh.
Mà một Lâm Dịch Phong tài giỏi như vậy lại là bạn trai cô.
Trong lòng cô gái nhỏ ngọt ngào không thôi, cơ mà cũng cảm thấy hơi áp lực.
Tương lai, cô nhất định phải cố gắng mới được.
Khát vọng quang minh chính đại đứng bên cạnh anh, không cần ánh hào quang của anh bao phủ.
Khi cô nhóc hoàn hồn thì đã được người đàn ông bế lên đùi.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Bàn tay to nắm chặt eo nhỏ, vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn hít hà hương thơm, cô gái nhỏ ngọt ngào như kẹo bông, ngửi thế nào cũng không đủ.
Bùi Yên bám lấy người đàn ông, nhẹ giọng bên tai anh.
"Bạn trai này, em phát hiện mình thích anh hơn một chút!"
Lâm Dịch Phong dựa đầu nhỏ nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy bỗng dưng lóe sáng, thủ thỉ.
"Nhiều hơn ngày hôm qua bao nhiêu?"
Tiểu Bùi Yên nghịch ngợm vươn ngón út, so sánh khớp xương trên tay: "Chỉ chừng này thôi, không thể nhiều hơn."
Lâm Dịch Phong khẽ cười ra tiếng, trầm thấp giàu từ tính, anh ngậm tay cô gái nhỏ vào trong miệng, liếm láp từng ngón một.
Khoang miệng ướt nóng bao bọc làn da mịn màng, đầu lưỡi đảo lòng bàn tay non mềm qua lại, cực kỳ sắc tình. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô nhóc, yên tĩnh quyến rũ cô, đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn mơ màng anh mới chịu buông ra.
Người đàn ông cúi đầu, trán anh áp vào trán cô, thanh âm khàn khàn mong đợi.
"Ngày mai cho anh nhiều điểm hơn, nhé?"
Anh không dám hy vọng xa vời tình cảm của em giống như cách anh yêu em sâu đậm bao nhiêu, nhưng bảo bối này, mỗi ngày em có thể yêu anh thêm một chút, được không?
Bùi Yên men theo hương say của anh, cô mấp môi nghiêm túc gật đầu, ấp úng phát ra giọng mũi: "Ừm."
Giây tiếp theo, cô gái nhỏ mê man bị người đàn ông cuồng dã hôn.
Lâm Dịch Phong hô hấp dồn dập, hơi thở nóng rực phả vào chóp mũi nhỏ xinh.
Môi lưỡi giao hòa, anh phá đảo điên cuồng trong khoang miệng cô gái nhỏ, truy đuổi cô không còn đường chạy trốn.
Nước bọt từ miệng anh đào chảy xuống cần cổ bạch ngọc.
Bùi Yên bị người đàn ông hung mãnh dọa sợ, tay nhỏ vẫn quấn chặt người anh, liều mạng đáp trả, đầu lưỡi gắng sức đùa bỡn lại anh.
Cả hai ý loạn tình mê, cô gái nhỏ trì độn cảm nhận một bàn tay đang thăm dò váy ngủ cô, lướt qua quần lót mỏng tanh tiến tới hoa huy*t phấn nộn, ngón tay còn cắm vào bên trong đảo lộng không ngừng.
"Ngô ân ~ lấy...Mau lấy ra..."
Bùi Yên né tránh nụ hôn rải rác trên mặt cô, nhanh chóng bắt lấy bàn tay hư hỏng, mắt hạnh e lệ thẹn thùng.
Đại sắc phôi!
Lâm Dịch Phong rút tay ra khỏi quần lót, dục vọng nóng nảy không hề có dấu hiệu thuyên giảm.
Đương nhiên anh biết hiện tại không thể muốn cô, khẳng định cô gái nhỏ mỏng manh sẽ không chịu nổi động tác thân mật của anh mất.
Mỗi lần cơ thể mềm mại dựa vào lồng ngực rắn chắc thôi cũng đủ để anh mất bình tĩnh ham muốn cô.
Anh bôi mật hoa lên đùi cô gái nhỏ, dựa vào cổ cô thở gấp gáp, bình phục một lúc sau mới hỏi.
"Bảo bối, có muốn ngắm sao không?"
Bùi Yên cũng thở dốc không kém gì anh, đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu nửa tin nửa ngờ.
Ở thành phố hiện đại còn có chỗ ngắm sao ư?
Lâm Dịch Phong cười trừ, ngậm lấy môi người yêu.
"Đi nào, ông xã vì em hái sao trên trời."
Dứt lời liền bế cô gái nhỏ, nhanh chân bước tới cầu thang hình xoắn ốc, đi lên tầng 3.
***