Hôm nay, Dạ Cảnh Văn có hẹn với bạn.
Hiện tại anh và La Thiếu Hưng đang ngồi trong nhà hàng sang trọng, có bầu không gian đặc biệt thanh tĩnh thích hợp với những người thâm trầm như họ.
“Cậu cũng khéo giấu thật, có cô vợ xinh như hoa hậu mà không chịu giới thiệu với anh em gì hết.”
Lời nói của La Thiếu Hưng khiến Dạ Cảnh Văn thoáng một chút ngạc nhiên. Nhưng anh ta vẫn điềm tĩnh hỏi lại:
“Cậu gặp cô ấy trong công ty?”
“Gặp từ lâu rồi, nhưng tới hôm nay nhờ có em trai của cậu mà tôi mới biết cô ấy là vợ cậu đó chứ.”
“Cậu đã gặp Dạ Cảnh Tinh?” Nghe nhắc tới hắn, anh ta càng kinh ngạc.
“Làm gì ngạc nhiên vậy? Chẳng phải cậu ấy đang làm chung phòng thiết kế với vợ cậu đó sao, lẽ nào chưa nghe cô ấy nói qua à?” La Thiếu Hưng cũng bắt đầu hoang mang.
Để giữ gìn sỉ diện, Dạ Cảnh Văn liền cười cười, rồi tỏ ra như không có chuyện gì to tát song mới nói:
“Cô ấy có nói, nhưng tại tôi quên mất. Nếu đã biết mặt vợ tôi rồi, vậy phiền cậu để ý tới cô ấy, có gì nhớ báo lại với tôi đấy.”
“Nhờ vậy, rồi không sợ tôi có ý đồ xấu với người phụ nữ của cậu à? Giáo sư Dạ lại tin tưởng bạn mình tới vậy sao?”
Nghe thế, Dạ Cảnh Văn lại trực tiếp bật cười:
“Không phải tôi tin cậu, mà tin chắc rằng không ai đủ bản lĩnh chinh phục được trái tim của cô ấy cả. Vợ tôi, từ lâu đã dâng trọn con tim lẫn linh hồn cho tôi rồi, cậu không lay chuyển nổi đâu.” Anh cười rất sảng khoái với nét mặt tự tin hơn hẳn lúc nào.
Tiếc rằng anh ta lại quên mất chuyện, thể xác của người con gái ấy căn bản vẫn chưa thuộc về mình. Nếu anh biết, cơ thể thuần khiết ấy đã sớm thuộc về người khác, chắc nụ cười đắc ý này sẽ không thể nào xuất hiện.
“Nếu được vậy, thì sướng nhất Dạ Cảnh Văn rồi.” La Thiếu Hưng cười nhẹ, rồi thong thả nhâm nhi chút rượu vang.
Đúng lúc này, điện thoại của Dạ Cảnh Văn có người gọi đến. La Thiếu Hưng chỉ tình cờ nhìn thấy tên người gọi tới là An Mịch, thì đối phương đã lập tức cầm máy lên.
“Chờ một chút, tôi đi nghe điện thoại đã.”
“Ừm, đi đi.”
…----------------…
Đêm nay, lại gần một giờ sáng Dạ Cảnh Văn mới về nhà. Mở cửa bước vào phòng, thấy Hứa Tuệ Trân không còn ngồi chờ như thường lệ, là lòng anh liền thấy bất mãn.
Mang sắc mặt hậm hực đi vào, từng bước cởi bỏ áo vest lẫn cà vạt, cúc áo sơ mi cũng được mở lỏng hai cái đầu, rồi anh ta từ từ tiến tới chỗ cô gái.
Nhìn cô ngủ say, anh bất giác đưa tay chạm vào gương mặt an nhiên ấy. Cử chỉ nâng niu, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ.
Kết hôn đã mấy tháng, vậy mà vẫn chưa được chạm vào người vợ. Dạ Cảnh Văn căn bản sắp không thể kiên nhẫn hơn rồi. Ngay lúc này, bản năng ham muốn bị đè nén lại trỗi dậy, thôi thúc anh ta cúi xuống để đặt lên gương mặt ấy, nụ hôn ngọt ngào.
Thế nhưng, khi hơi thở phảng phất mùi rượu của anh phả vào cánh mũi đối phương, lại khiến Hứa Tuệ Trân giật mình thức giấc. Cô kinh hãi khi bất chợt nhìn thấy Dạ Cảnh Văn đang kề cận bên mình.
“Cảnh Văn, anh đang làm gì vậy?”
Hành động lẫn câu hỏi của cô, lại như giọt nước làm tràn ly, khiến bấy nhiêu tức giận trong lòng người đàn ông được tích tụ thành một quả bom hẹn giờ sắp bùng nổ.
“Em làm gì mà hoảng sợ vậy? Anh chỉ muốn gần em, hôn em một cái thôi mà.”
Nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của anh ta, Hứa Tuệ Trân càng thêm e sợ. Cô ôm lấy mảnh chăn theo bản năng phòng vệ.
“Hôm nay em mệt, anh mau đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm nha.”
“Lại mệt?” Dạ Cảnh Văn khinh khỉnh cười.
“Một tháng ba mươi ngày, ngày nào em cũng bảo mệt. Vậy khi nào mới chịu dành riêng cho tôi, hay trước khi về nhà, em dành thời gian cho ai khác rồi, nên gặp tôi lại kêu mệt?”
“Dạ Cảnh Văn, anh đang tỏ thái độ thiếu tôn trọng với em đấy. Cả ngày em đi làm rồi về nhà, thời gian để nghỉ ngơi chỉ đếm trên đầu ngón tay, thì anh bảo em dành cho ai? Ngược lại là anh đó, hôm nào cũng đi tới tận khuya mới về, mùi rượu, mùi nước hoa nồng nặc khắp cơ thể. Em hỏi, thì anh nói em muốn quản lý, không hỏi lại bảo vô tâm, bây giờ còn đa nghi lung tung nữa. Rốt cuộc em phải làm sao mới vừa ý anh đây?”
Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, khi Hứa Tuệ Trân cũng bất bình nói ra nỗi lòng của mình.
“Biết tại sao tôi về muộn không? Là vì em không cho tôi gần em, có người vợ nào từ khi kết hôn đến giờ đã mấy tháng liền mà không cho chồng động người như em không hả, Trân? Em nói đi, tại sao vậy?”
Khi bị chất vấn, Hứa Tuệ Trân đã nhìn chằm chằm vào Dạ Cảnh Văn bằng đôi mắt nghi hoặc, cùng tầng sắc lạnh lẽo.
Lúc này, cô không ngồi yên cũng không cam chịu nữa, mà đã đứng dậy, thẳng thắn đối mặt với anh ta, rồi trầm giọng cất lên câu hỏi:
“Anh vừa nói gì? Từ sau khi kết hôn đến giờ, anh chưa từng được động vào em ư? Vậy người đàn ông trở về sau đêm tân hôn, là ai?”