Dạ Cảnh gia...
Siêu xe May bach của Dạ Cảnh Tinh đỗ vào khuôn viên trong dinh thự nội gia đồ sộ. Hắn bước xuống xe, nửa muốn vào, nửa không, đang ngập ngừng thì Quản gia đã chạy ra thông báo.
"Nhị thiếu gia, mời vào nhà! Mọi người đều đang chờ cậu."
Hắn cũng đâu có nói sẽ không vào. Cần gì phải sai người chạy ra như thế. Đã thế, hắn càng phải vào để xem chuyện hay ho gì sẽ diễn ra.
Những bước chân uy lực tiến vào đại sảnh, nơi có Dạ Cảnh Ưng và Võ Mộc Ngư cùng người thứ ba, Dạ Cảnh Văn đang ngồi chờ sẵn.
Hóa ra, hắn cầu được ước thấy rồi. Vai trò thế thân sắp kết thúc vì Dạ Cảnh Văn thật sự đã tỉnh dậy sau khi hôn mê ba tháng.
"Đông đủ vậy, có chuyện vui à?" Hắn bước vào, phong thái bình thản, khinh khỉnh cất lời.
Vừa đặt mông ngồi xuống sofa, đã nghe Dạ Cảnh Văn điềm đạm cất tiếng:
"Anh nghe mẹ nói hết mọi chuyện rồi, từ giờ em không cần phải thay anh đóng giả trước mặt Trân Trân nữa."
Dạ Cảnh Tinh tiếp tục bình thản, hắn không vội giao tiếp với người anh song sinh của mình, mà nhìn sang bà Mộc Ngư, thong thả hỏi:
"Mẹ làm sao mà khiến anh ấy dễ dàng chấp nhận chuyện, mẹ để con thay anh ấy ở bên cạnh Hứa Tuệ Trân vậy?"
"Là bởi vì mẹ lo nghĩ chu toàn cho anh. Biết anh yêu Trân Trân hết lòng, nên mới dùng cách đó để giữ cô ấy ở lại." Bà Mộc Ngư không cần nói, Dạ Cảnh Văn đã trực tiếp lên tiếng thay.
Ngay lập tức, anh ta nhận được nụ cười khinh bỉ từ Dạ Cảnh Tinh, cùng dăm ba câu nói:
"Tôi cứ tưởng, sau khi anh biết được chuyện này sẽ nổi trận lôi đình chứ. Vì mấy ai lại muốn người phụ nữ của mình ở bên cạnh người khác. Không ngờ, anh lại thản nhiên đồng tình với mẹ. Cơ mà, tại sao phải dùng kế nhỉ? Nếu hai người yêu nhau thật lòng, thì có khó khăn gì cũng sẽ cùng nhau vượt qua. Lẽ nào, hai người đều cho rằng cô ấy sẽ bỏ mặc khi Dạ Cảnh Văn bất ngờ gặp tai nạn phải hôn mê sâu, không rõ ngày tỉnh lại à? Nếu đã không tin tưởng, vậy thì bên nhau cũng không dài lâu đâu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ sự bình thản của anh, mà giữa chúng ta đỡ phải tranh chấp. Vì đây là nhiệm vụ thế thân lần thứ n mẹ giao cho tôi. Ban đầu định phóng túng tí cho vui, ai ngờ lại vui không tưởng." Dạ Cảnh Tinh trưng ra nụ cười ẩn ý đầy đểu cáng.
Bà Mộc Ngư nghe tới đây, thì đã chau mày.
"Con bớt nói đi. Mẹ làm tất cả đều là vì các con..."
"Sai rồi! Tốt cho Dạ Cảnh Văn thôi, chứ Dạ Cảnh Tinh thì không." Hắn trực tiếp ngắt lời mẹ mình.
"Cảnh Tinh, em đừng có mãi cái thói ăn nói xấc xược với mẹ."
"Xấc xược, nhưng không bất hiếu. Ngông cuồng, nhưng không bình thản khi biết người mình yêu vừa ở bên cạnh người khác là được rồi."
"Dạ Cảnh Tinh, em..."
"Hai đứa thôi đi." Dạ Cảnh Ưng nghiêm giọng lên tiếng.
Hai anh em lập tức im bặt.
Sau đó, người đàn ông quyền lực nhất Dạ Cảnh gia lại tiếp lời:
"Cảnh Văn hiện đã tỉnh lại, coi như mọi chuyện trở về với quỹ đạo vốn có. Ngày mai, Cảnh Tinh trở về Mỹ đi, khi nào có việc cần, ba sẽ gọi."
"Khi có việc cần, đại loại là những việc thế thân cho Dạ Cảnh Văn trong những phi vụ nguy hiểm như bao năm qua đó hả. Ba à, tôi chán cái cảnh đó lắm rồi. Ba làm ơn tha cho tôi đi."
"Hỗn láo. Còn không tự nhìn lại mình xem suốt những năm qua đã cống hiến được gì cho gia đình này, mà còn tỏ thái độ đó hả? Trước nay, mọi việc trong tổ chức chỉ có Cảnh Văn lo liệu, còn Dạ Cảnh Tinh con suốt ngày lêu lổng ăn chơi mà không thấy hổ thẹn hay sao? Nếu vừa rồi con chịu trở về thay thế, thì Cảnh Văn cũng không gặp tai nạn phải hôn mê tận ba tháng trời rồi." Dạ Cảnh Ưng tức giận chất vấn.
Dạ Cảnh Tinh lắng nghe màn mắng nhiếc quen thuộc, rồi chỉ biết nhếch môi cười nhạt.
"Ba nói chí phải. Nếu hôm đó tôi trở về, thì người hôn mê ba tháng lại là mình rồi nhỉ? Còn nữa, mọi việc trong ngoài, đều do một tay Dạ Cảnh Văn lo liệu. Vậy những lần bị ép thay anh ta đi lấy hàng, rồi bị kẻ thù ám sát, là thằng chó nào suýt chết thay anh ta mấy lần? Tôi không muốn làm việc, không phải tôi bất tài vô dụng, mà tôi khinh bỉ những đồng tiền phi pháp từ các người tạo ra. Trong mắt ba mẹ, ai nghe lời thì đứa đó là con ngoan, ai ngỗ nghịch, cứng đầu thì luôn bị xếp sau cùng. Tôi thấy đủ rồi đấy, nên dừng lại thôi nào." Hắn cười khẩy.
Những gì chất chứa trong lòng, hôm nay đã bùng nổ. Hắn cảm thấy nhẹ lòng vô cùng, từ giờ chính thức chấm dứt vì hai chữ "tình nghĩa" mà sống trái với lương tâm hay phải thay thế người khác, đứng mũi chịu sào.
Tất cả, đều phải nhờ vào Hứa Tuệ Trân. Chính cô đã cho hắn thấy mục tiêu của cuộc đời mình và từ giờ, hắn sẽ đấu tranh vì mọi thứ mình muốn.
"Dạ Cảnh Tinh, con đi đâu đó?"
Thấy hắn bỏ đi, bà Mộc Ngư liền đanh giọng dò hỏi:
"Tôi không đi phá hạnh phúc của con trai cưng mẹ đâu, yên tâm đi." Lời ngạo mạn vừa dứt, bóng dáng kiêu ngạo ấy cũng khuất xa tầm mắt mọi người.
Dạ Cảnh Văn lúc này đã cau mày. Nhìn qua mẹ mình, anh ta nghiêm túc nhắc nhở:
"Con không trách mẹ dùng hạ sách để giữ người con yêu ở lại, nhưng con nhất định sẽ không để yên, nếu Dạ Cảnh Tinh tiếp tục gặp mặt Tuệ Trân. Vai trò thế thân đã kết thúc, con mong em ấy tiếp tục ngoan ngoãn trở về Mỹ như trước. Ba mẹ nên tự mình lo liệu, chứ nếu để một đứa ngỗ nghịch như nó phá nát hạnh phúc của con, thì đó chính là lỗi của hai người."