Sau cuộc trò chuyện kết thúc không mấy tốt đẹp với Trình Tự, Hứa An Nhược cảm thấy tâm trạng buồn bực kinh khủng. Trình Tự có lí lẽ của anh ta, cô cũng không oán trách, vì cô chẳng qua chỉ là một người bình thường, đối với sự ưu tú của Điền Thư Huyên chẳng có tý uy hiếp nào cả. Những thứ Điền Thư Huyên có trong tay lại là những điều cô hằng khao khát, cô ta quen biết anh sớm hơn cô, nhìn nhận tình cảm sớm hơn, cùng anh trải qua những quãng thời gian vui vẻ, hạnh phúc.
Cô đối với anh, cùng lắm chỉ là nhận mặt biết tên, qua những lần gặp gỡ tình cờ, trò chuyện đôi ba lần. Và hơn hết, ngay cả tư cách thổ lộ tình cảm cũng chẳng có, nếu anh biết những suy tư, tình cảm cô dành cho anh, thì chắc chắn anh sẽ không còn thái độ tự nhiên, hòa nhã xử sự với cô./Trà Muộn- lqd/ Thà rằng, giữ những lời trong lòng lại còn hơn là phải đối diện với những lời từ chối khéo léo, ít ra hiện tại, anh chưa từng bài xích cô đến gần.
Thứ 6
Buổi học chiều tan sớm, Hứa An Nhược nhanh chân bước ra khỏi lớp, đưa cho Nhất Linh mấy cuốn giáo trình của mình, vội nói :
-“Mang về phòng giúp tớ nha”
-“Ủa, cậu đi đâu vậy. không ăn tối hả?”
-“Tớ phải đi lấy đồ mẹ mới gửi lên, nếu trễ quá thì hai cậu ăn trước đi” cô đáp
-“Ừ, tớ biết rồi”
-“Tớ đi nhé!” cô vẫy tay chào Nhất Linh rồi chạy về phía cổng trường Trạm xe bus giờ này đã khá đông rồi, cô phải đợi hơn mười lăm phút mới tới tuyến của mình. Khi cô lấy được đồ quay trở lại kí túc xá thì trời đã tối đen như mực, vừa mệt mỏi, vừa chật vật mới đem được hai túi xách nặng trĩu lên tới phòng.
-“A…cái gì vậy? có đồ ăn không?” Tiêu Như nhìn thấy cô tay xách nách mang vội nhảy xuống giường phụ một tay.
-“Có, toàn là đồ ăn thôi” cô thở hổn hển
-“hehe, thật không uổng công cậu đi một chuyến, để tớ lấy nước cho cậu” Tiêu Như đẩy cô ngồi xuống bàn, nịnh nọt nói.
Cô dùng kéo cắt bỏ dây mở túi ra, lôi ra đủ loại nào là tôm khô, mực khô, cá khô, một hộp thịt kho, bánh trái…nhìn một bàn la liệt các thứ đành sắp xếp lại gọn gàng, cái gì bỏ được vào tủ thì bỏ, hải sản khô thì phân làm mấy phần rồi gói kĩ để không có mùi.
-“Nhậu không?” Tiêu Như chộp lấy hai con mực khô lớn nhất, vỗ vai cô hào hứng nói.
-“Xì, lên mái nhà hả?” cô lắc đầu nhìn bộ dạng nước miếng chảy ròng ròng của Tiêu Như.
-“Tớ có sẵn mấy lo bia nè! Bữa nay không có kiểm tra phòng đâu” Tiêu Như ghé vào tai cô thì thầm.
-“Nhất Linh đi đâu rồi?” cô ngó quanh hỏi
-“Chắc đến phòng kế bên, để tớ gọi cậu ấy về” Tiêu Như trả lời, rồi chạy đi.
Khi Tiêu Như xà nẹo lôi kéo Nhất Linh trở về thì cô đã dọn xong, chỉ còn chừa mấy con mực ở trên bàn, chờ phán xét.
-“Gì mà thần thần bí bí vậy? cậu về hồi nào thế?” Nhất Linh trợn mắt hỏi, trong lúc đó Tiêu Như đã đi khóa chặt cửa phòng, kéo màn cửa sổ, cười khúc khích nhìn hai cô.
-“Không có bếp làm sao nướng bây giờ?” cô cầm con mực lên lắc lắc hỏi
-“Ừ há?” Tiêu Như ngẩn tò te
-“Nướng hả?” Nhất Linh hỏi
-“Đúng” cô đáp
-“Sao tự dưng…” Nhất Linh thắc mắc nhìn hai cô
-“Làm sao bây giờ?” Tiêu Như buồn rầu nói
-“Ê, hay là mình nhờ bếp của cô Phương” cô nói
-“Để tớ qua hỏi phòng kế bên, họ có bếp đấy” Nhất Linh cầm mấy con mực bỏ vào cái bọc giấy bóng.
-“Cho họ mấy con đi” cô gật đầu
-“Ok, tớ đi mua nước đá” Tiêu Như vội nói
Vậy là lần đầu tiên chúng tôi cùng uống bia lại trong hoàn cảnh này, đèn tắt hết chỉ còn le lói đèn bàn sáng ở một góc, mực khô, mấy gói snack,... bia của Tiêu Như. Vì sợ bị phát hiện nên/Trà Muộn- dđ lqd/ chẳng dám trò chuyện lớn tiếng, đây cũng là lần đầu cô nếm mùi vị của bia đắng, nhàn nhạt, cô không uống nhiều chỉ tập trung ăn vặt, tụi cô nói đủ thứ chuyện trên đời, kể những chuyện xảy ra thời trung học.
-“Mối tình đầu của các cậu là năm mấy tuổi?” Tiêu Như nhai nhóp nhép hỏi
-“Không có” Nhất Linh hờ hững đáp
-“Năm lớp 8” cô yếu ớt nói
-“An Nhược, cậu yêu sớm nha” Tiêu Như chọc ghẹo
-“Còn cậu?” cô chu môi
-“Hì hì, cậu đoán xem” Tiêu Như cười gian
-“Hừ, đừng có nói cái người đang đi du học ở Mỹ nha”
-“Exactly” Tiêu Như hô lên
-“Nhỏ giọng chút cô nương” Nhất Linh nhắc nhở
-“Công cuộc tấn công anh chàng của cậu sao?” Tiêu Như thì thầm
-“…” cô lắc đầu không đáp
-“Không được người này thì có người khác, cuộc sống là để tận hưởng mà. Để tớ giới thiệu cho cậu” Tiêu Như nhẹ giọng an ủi
-“Xì là bạn game của cậu hả?” cô không khách khí
-“Không tốt hả?”
-“Cậu chơi một mình đi, phòng chúng ta có một đứa nghiện game là đủ rồi” Nhất Linh phản bác
-“Cẩn thận anh chàng kia chán cậu” cô cảnh báo
-“Dám mới sợ. Anh ta dạy tớ chơi game mà” Tiêu Như bĩa môi
…
-“Sao Hiểu Nhiên ít về thế nhỉ? Vậy thì đăng kí ở ktx là gì?” cô ngẫm nghĩ
Phòng chúng tôi tuy có bốn người nhưng cô bạn tên Hiểu Nhiên trừ mấy ngày mới nhập học đem một số thứ bỏ ở đây còn lại rất hiếm khi thấy xuất hiện ở ktx. Dừng như không thấy ngủ lại, cô thắc mắc cũng không có đáp án vì cả ba đứa đều ít tiếp xúc với cậu ấy.
-“Biết chết liền, chắc dư tiền ấy mà!” Tiêu Như cười hắc, sẵn tay bỏ râu mực vào miệng.
Bỗng ngoài cửa có tiếng gõ rất mạnh, giọng nói vọng vào:
-“Phòng 201 mở cửa”
Chết rồi! không xong rồi! cả ba đồng loạt luống cuống, cô nhanh tay bỏ lo bia còn uống dở vào bọc, túm lấy bốn góc tấm mền cuộn lại, nhét vào gầm giường. Tiêu Như chạy vội vào toilet, Nhất Linh bình tĩnh ra mở cửa, che miệng ngáp:
-“Có chuyện gì thế ạ?”
-“Sao lại tắt đèn hết rồi?” Quản lý Phương nghiêm nghị hỏi
-“Dạ thưa cô, tụi em ngủ sớm mai còn có buổi học”
-“Vậy à? Sao tôi nghe có mùi gì rất lạ” Quản lý Phương nhướng mày
-“Đâu có gì lạ đâu cô” Nhất Linh vội đáp
-“Ừ, vậy thôi” Quản lý Phương nhăn mặt
-“Em chào cô ạ” Nhất Linh cúi đầu nói, nhanh chóng đóng cửa phòng.
…
-“Đi rồi hả?” cô nằm trên giường cười khúc khích
-“Hù chết tớ rồi!” Nhất Linh thở phào nhẹ nhõm
-“Phi tang hết đống vỏ bia này sao giờ?”
Thế là sau một phút vui sướng lại phải dọn dẹp tan vật, tắm rửa sạch sẽ lên giường ngủ cũng đã khuya lắm rồi! Cô ngáp dài, dụi mí mắt đang chùng xuống, trùm chăn chìm vào giấc ngủ say.(còn tiếp)
Ngày hôm sau
Hứa An Nhược cầm di động lên tìm kiếm trong danh bạ rồi nhấn nút gọi
-“Alo…” đầu dây bên kia phản hồi
-“Alo, chị Thanh hả?, em là An Nhược nè, chị vẫn khỏe chứ?”
-“An Nhược, là em hả? dạo này học hành thế nào rồi em?”
-“Vẫn ổn chị ạ” cô cười đáp
-“Con bé này, lên lâu như vậy rồi mà giờ mới liên lạc với chị” chị trách
-“Hì hì, chị…mẹ em có gửi vài thứ cho chị, chị cho em địa chỉ em mang qua cho” cô nói
-“Trời…em có rảnh không hay là chị đến lấy cũng được”
-“Thôi…để em mang đi còn tiện ghé cho biết nhà chị nữa”
-“Ồ…vậy phiền em nhé! Cuối tuần này được đó em, để chị nhắn lại địa chỉ nhà cho em”
-“Cảm ơn chị, hẹn gặp lại!”
-“Bye em”
Tâm trạng cô đang rất vui vẻ, vừa ngân nga vài câu hát vừa nhảy chân sáo, làm sao cô biết vị cứu tinh của cô đã xuất hiện rồi! cuộc gọi vừa rồi như tiếp một nguồn sinh lực cho cô. Chị Thanh chính là chị gái của anh, kết hôn và mới chuyển lên sinh sống ở thành phố S, [Trà Muộn- ddlqd]từ khi học cấp hai cô đã theo chị ấy học, chị là giáo viên môn Toán,, cô thường xuyên liên lạc với chị. Tất cả những điều cô biết về anh đều là qua lời kể của chị Thanh, và một điều quan trọng đó chính là anh rất yêu thương chị của mình.
Sáng chủ nhật, Hứa An Nhược chọn cho mình một bộ quần áo đơn giản nhất, quần jean áo sơ mi sọc ca-rô nhìn khá tươi tắn, gói gọn túi đồ vào trong ba lô, cô rời khỏi cổng đón xe bus.
Khi đến chạm dừng, phải mất mười lăm phút đồng hồ mới tìm được địa chỉ nhà, cô cố bình ổn hơi thở, lau mồ hôi trên trán rồi nhấn chuông cửa, chẳng mấy chốc nghe tiếng cửa cổng mở ra, chị Thanh tươi cười hỏi nói:
-“Tìm nhà có khó lắm không em?”
-“Dạ, em phải mất hơn mười mấy phút để tìm đến đây, trạm xe cách hơi xa” cô gật đầu đáp
-“Vào nhà đi, kẻo nắng” chị Thanh kéo cô vào trong
…
Cô bước vào phòng khách ngồi xuống ghế, là nhà cấp 4 nhưng khá rộng rãi, bé Linh con gái chị Thanh đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ tô tô vẽ vẽ, cô nhéo má bé cười đùa:
-“Bé Linh quên chị An Nhược rồi hả?”
-“A…con chào cô” bé đưa hai mắt long lanh nhìn cô, lễ phép nói
-“Nhóc con, gọi là chị” cô phản bác
-“Anh hai Trọng cũng gọi là cô mà” bé bĩa môi đáp
-“Đang vẽ gì đó?” cô lấy bàn tay nhỏ nhắn của bé ra khỏi tập tranh
-“Không cho cô xem đâu” bé lắc đầu lia lịa, hai má phụng phịu
-“Nhược, uống nước nè em” Chị Thanh đưa cho cô một cốc nước
-“Dạ” cô nhận lấy, không trêu chọc cô bé nữa mà đến tán gẫu với chị Thanh.
-“Mẹ em của ít quà gửi chị”
-“Cảm ơn bác giúp chị nha” chị Thanh nói
-“Thầy Lâm đi đâu ạ?” cô hỏi
-“Có tiết dạy nên đi rồi”
-“Chủ nhật cũng phải dạy à?” cô ngạc nhiên
-“Dạy bù ấy mà”
-“Trưa nay ở lại ăn cơm cùng hai mẹ con chị nhé!” chị Thanh bước vào bếp gọi cô
-“Được ạ. Có cần làm gì không cho em phụ một tay với?” cô đáp
-“Không cần đâu, em ở nhà trông bé Linh cho chị một lát, chị đi mua ít đồ” chị Thanh nói với cô rồi cầm chìa khóa xe
-“Dạ” cô đáp một tiếng
Lúc cô đang cùng bé Linh đùa giỡn thì ngoài cổng nghe thấy tiếng gọi, cứ tưởng chị Thanh về nên cô ôm cô bé lên bước ra ngoài ngóng
-“Chị hai?” tiếng gọi bên phía ngoài vang lên
-“Ai vậy ta?" cô tự hỏi
-“Cậu út đó ạ” bé Linh thì thầm vào tai cô
-“Cậu út nào?” cô ngớ người hỏi lại
-“Thì cậu út của con” bé dõng dạc đáp
-“Hả?” cô rối loạn tính đường nên tiến hay lùi, cũng không biết có nên chui vào nhà chờ chị Thanh về không nữa.
-“Cậu ơi, mẹ Thanh đi chợ rồi. Cậu tự mở cửa vào đi” cô chưa kịp hành động gì thì bé Linh đã chạy đến bên cửa cổng nói lớn.
-“Sao mẹ lại dám để cháu ở nhà một mình?” anh kinh ngạc hỏi
-“Con không ở nhà một mình” bé đáp
Anh không lên tiếng mà lấy chìa khóa thò tay vào mở ổ khóa, “két…” cửa được mở ra, cô đứng trân trân nhìn anh bước vào, anh cười xoa đầu bé Linh rồi cưng chiều ẳm bé lên, dường như chưa nhận ra được sự hiên diện của cô.
Lúc anh kép cửa quay bước vào mới ánh mắt đồng thời chạm vào giây lát, anh lộ vẻ ngạc nhiên hết đỗi, vội lên tiếng:
-“Sao em lại ở đây?”
-“Em..em đến thăm cô giáo cũ ạ” cô cười gượng giải thích
-“Chị hai là cô giáo của em?” anh hỏi lại
-“Dạ” cô gật đầu
-“Cô An Nhược là cô của anh Trọng đó cậu út” bé Linh nũng nịu ôm cổ anh
-“Ồ…vậy sao?” anh nhéo má cô bé rồi đáp
-“Vào nhà thôi” anh trông thấy cô vẫn còn yên vị như cũ bèn gọi
Hứa An Nhược không nghĩ sẽ gặp anh trong hoàn cảnh này, dù biết là nhà của chị anh nhưng không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Cô còn chưa lên tinh thần tốt, đã thế còn không biết cư xử sao cho tự nhiên nhất, phàm là việc liên quan đến anh đều khiến cô không thể bình thản được. Đối với sức miễn dịch số âm này cô thầm mắng mình không có tiền đồ.
“Hứa An Nhược ơi là Hứa An Nhược..mày nói gì đó đi chứ. Bình thường mày đâu có như thế” tiếng lòng kêu thảm
“Huhu, chị Thanh ơi mau về đi mà” tiếng nội tâm gào thét
Cô ngồi yên tĩnh một góc, trong lòng thì độc thoại nội tâm bên ngoài thì hai mắt dán vào hai cậu cháu đang cười đùa vui vẻ, ánh mắt si mê cùng ao ước, muốn được hòa vào trong bức tranh hạnh phúc này.
…
“Ủa? sao nói hôm nay không thể ghé qua mà?” chị Thanh bước vào nhà đưa mắt nhìn anh.
-“Còn không phải đến trông con gái giúp chị” anh nhàn hạ đáp
-“Cậu không đến tôi cũng có người rồi” chị Thanh bật cười nói tiếp: -“Hai đứa làm quen chưa? Con bé học chung trường với em đó”
-“Coi như cũng quen biết” anh trả lời
-“Hai đứa gặp nhau rồi à?” chị Thanh ngạc nhiên
-“Dạ, gặp ở trường ạ” lần này đến lượt cô lên tiếng.
-“trùng hợp vậy” chị Thanh ồ lên
Thế là một buổi trưa trôi qua thật nhanh chóng, dùng cơm xong cô cùng chị Thanh lau dọn bếp và rửa chén đũa. Còn anh đưa bé Linh vào phòng chuẩn bị ngủ trưa, xong xui không có việc gì làm cô định xin phép ra về thì chị Thanh ngăn lại:
-“Ở lại đợi trời mát hẳn về, trưa nắng mà đi đâu”
Cô đành đáp –“dạ”
Sau đó, là chị Thanh nhờ anh đưa cô trở về,cả hai cùng ngồi xe bus trở về trường, lần đầu tiên cùng anh đi trên một chuyến xe, lại là hai ghế gần kề, trong lòng cô có chút nôn nao, /Trà muộn- l q d/nếu như…giá như thời gian có thể dừng lại thì tốt biết mấy, cô sẽ vĩnh viễn ở khoảng cách gần kề ngắm nhìn, cùng anh trải qua sự tĩnh lặng. Có chút ảo tưởng, có hơi hư vô, người mà cô đã dành hết tâm tư trong những năm qua lại thuộc về một người khác, ngay đến cả lời yêu cô cũng không dám thổ lộ, vụng về tiếp cận.
Hứa An Nhược lén đưa ánh mắt trong veo, chưa từng lẫn bụi trần nhìn người con trai ngồi bên, gần đến nỗi cô không dám chạm vào vì sợ hình bóng đó sẽ tan biến mất. Bao nhiêu tự tin, ý chí đều là bong bóng xì hơi, trở nên mềm nhũn, yếu ớt, trong lòng nảy sinh sự tự ti,[Trà Muộn] tình yêu vốn là sự thiêng liêng nay lại bị sự đố kỵ, lòng ghen ghét làm cho nó chứa đầy toan tính. Cô thấy lòng mình nặng trĩu, như sợ chỉ cần một ánh nhìn cũng bị lộ rõ tâm tư nên vội cụp mắt xuống, quay đầu sang hướng khác.
(hết