Quên đi, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Đến lúc đó mình có thể không chơi tiếp mà, đâu phải vấn đề to tát gì?
Nghĩ như vậy, Mộ Ám lắc đầu, sau khi cùng lão bản nương giao dịch xong, tiếp tục chọn lựa kiểu dáng quần áo mà cậu muốn. Một lát sau cậu mới chọn được ba bộ mặc vào trông không đến nỗi béo ú, xong giao một khoản tiền cho lão bản nương đi chế tác.
Sau đó cậu thanh toán một phần ba tiền cọc trước, tiếp theo lão bản nương thay cậu đo kích thước rồi vô cùng cao hứng cầm bản thiết kế cùng da rắn trân quý đi vào giúp cậu làm quần áo.
Sau khi rời đi trang phục điếm, cậu cũng đi đến các cửa hàng khác mua vật phẩm, thuận tiện bán đi những chiến lợi phẩm của mình. Giống như lão bản đạo cụ điếm đã nói, mấy thứ kia đều bán rất được giá, được đến mức ngay cả chính cậu cũng không dám tin tưởng.
Một trăm năm trước, chính phủ các nước vì tránh giao dịch phi pháp trong game online đã thiết lập giao dịch hợp pháp giữa tiền ảo và tiền thật, cũng quy định lấy tỉ lệ 10: 1 giao dịch, lấy 10 tiền ảo đổi thành 1 tiền thực, đồng thời cũng có thể đem tiền trong hiện thực đổi thành tiền ảo. Đương nhiên, dù sao phương thức kiếm tiền trong trò chơi khác với hiện thực, lại có vẻ nhanh, nên vì vậy phải xuất hiện luật lệ, toàn bộ thế giới cũng xuất hiện rất nhiều chức nghiệp người chơi, dựa vào trò chơi kiếm tiền mà lại không giao dịch phi pháp.
Dĩ nhiên, mặc kệ khoa học kỹ thuật tiến bộ cỡ nào, vẫn có rất nhiều hacker sẽ muốn lợi dụng pugin đến kiếm tiền, dù sao mặc kệ phát triển hiện đại đến cỡ nào, cũng không có ai dám cam đoan tuyệt đối sẽ không có người phá được tường lửa. Nhưng là số người làm được rất ít, chính phủ cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, tận lực thiết lập tổ cảnh giới internet quốc tế tới bắt người phạm tội.
Nhưng nói đến tận lực, căn cứ theo lời của Bạch Tô, những người đó kỳ thật cũng là cao thủ máy tính rất mạnh, nhưng so với năm anh em bọn họ vẫn kém một đoạn.
Năm người bọn họ có thể nói là đứng đầu thế giới, các tổ cảnh giới Internet phạm tội vẫn đều muốn kéo bọn họ vào, chỉ tiếc không thành công, nhưng cứ như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể cầu nguyện năm người sẽ không cùng chính phủ cùng pháp luật là địch.
Cho nên, vào trò chơi hai lần, trong hiện thực không đến 12 giờ, cậu dĩ nhiên cũng đã buôn bán lời hơn chín nghìn vạn tiền ảo, như vậy cũng là không sai biệt lắm gần chín trăm vạn trong hiện thực. . . . . . Đổi lại là người khác, cậu nhất định hoài nghi đối phương dùng plugin, bằng không làm sao có thể có loại vận khí tốt chỉ có ở trong tiểu thuyết hoặc trên tivi như thế này. Nghĩ cậu trước kia cày một tháng mới có thể kiếm được hơn 8 nghìn, so sánh với lúc này, quả thực chỉ có thể coi là chút tiền lẻ.
May mắn của cậu. . . . . . Sẽ không vào thời khắc này đều dùng hết, sau đó theo nhau mà đến đều là chuyện không hay ho đi? Mộ Ám càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhịn không được thở mạnh.
Tốt lắm, kế tiếp. . . . . . Nên làm cái gì đây? Phải đợi quần áo . . . Còn một ít thời gian, dứt khoát đi tìm ít nhiệm vụ đơn giản để làm đi!
Sau khi hạ quyết tâm, Mộ Ám bắt đầu ở trên đường lắc lư, tìm một ít NPC nói chuyện xem có thể kích hoạt nhiệm vụ nào hay không.
Có lẽ là lựa chọn chủng tộc bình thường không luyện tốt bằng cái này, có loại thì điểm kinh nghiệm nhiều, quái đánh tốt cấp bậc lại thấp, cho nên nhiệm vụ nhỏ trong đô thị còn rất nhiều, cậu rất nhanh tìm được không ít nhiệm vụ dễ giải.
Bất quá những nhiệm vụ nhỏ này thường thường điểm kinh nghiệm rất ít, đối với Mộ Ám người chơi cấp bậc 10 mà nói giống như số lẻ không đáng kể, ngay cả làm cho câu thăng 1% điểm kinh nghiệm cũng không đủ. Cậu chạy tới chạy lui hơn mười lần xong, thể lực cậu không tốt nên liền buông tha những nhiệm vụ nhỏ này, quyết định đổi nhiệm vụ khó hơn.
Mà các loại nhiệm vụ, thường thường phải tới các loại công hội nhận, còn phải trải qua chuyển chức. . . . . . Thẳng đến giờ này khắc này, cậu mới đột nhiên nhớ tới, cấp 10 hẳn là đã muốn có thể tiến hành chuyển chức rồi nhỉ?
Bất quá. . . . . . Kỹ năng chuyển chức chỗ này làm sao a? Lúc này, trong đầu Mộ Ám hiện lên dấu chấm hỏi thật to, còn có cảm giác vô lực.
A! Cái kia hẳn là có thể giúp cậu tìm chỗ cậu muốn tìm đi? Mộ Ám chậm nửa nhịp nhớ lại cái bản đồ mình mới mua không lâu ở đạo cụ điếm, liền tranh thủ lấy bản đồ ra xem.
Bản đồ màu cà phê có hơi hướm cổ trang, dùng da cừu chế tạo, ước chừng 30 cm, bất quá mặt trên miêu tả cũng rất rõ ràng, nhưng cũng chỉ giới hạn phạm vi bên trong cùng với bên ngoài thành này, trên bản đồ còn có một chỗ đánh dấu nho nhỏ giống như là vòng lăn, làm cho Mộ Ám lập tức đoán ra. Bất kể mua cuốn bản đồ thế nào cũng chỉ có một trương, nhưng lại cần phải mua những “bản đồ” khác đến tăng giá trị tài sản mới có thể gia tăng nội dung cuốn bản đồ này, sau đó lại lấy vòng lăn trượt đến phạm vi cùng địa điểm muốn biết đến, để tránh khỏi cứ phải lấy một đống cuốn bản đồ đến.
Địa điểm cậu đứng hiện tại là Tử Cấm đô, là Hoa Tộc thủ đô trong nhân tộc; phía đông là Đông Chi Thương Hải, phương bắc là Sa mạc Sagar, phía Tây Nam là đầm lầy, phía nam là Quỷ Sơn Mạch.
Bất quá không quản những khu vực đó, chỉ cần đầu ngón tay của cậu điểm chọn, sẽ xuất hiện bức vẽ phóng đại, duy nhất không có phóng đại là địa phương “Đông Chi Thương Hải”, Mộ Ám thầm đoán đó là chỗ của chủng tộc ẩn tàng của Đông Hải Long tộc và Thủy tộc, cho nên mới không thể biểu hiện.
Ngón tay béo trắng của cậu ở Tử Cẩm đô điểm chọn một cái, lập tức xuất hiện bản đồ chỗ cậu đứng. Giờ phút này cậu ở trong thành thị phía đông nam thật sự là vô cùng không khéo, khu công hội cùng sở nhậm chức lại ở hướng tây bắc, cái này làm cho Mộ Ám không biết nói gì.
Loại game online hiện thực này cũng không phải là game online một hai trăm năm trước, chỉ cần nhìn xem màn hình động động con chuột, có thể ở trong vài giây ngắn ngủn từ thành đông đi đến Thành Tây, mà là phải bỏ ra thời gian và thể lực chậm rãi bước từng bước đi tới. Đương nhiên cũng có phương tiện giao thông, chỉ là phí tổn rất đắt mà thôi.
Thở dài, Mộ Ám vẫn quyết định đi tìm xe, cái thuấn gian di động không thuần thục chỉ có cấp 2 kia của cậu, nếu không cẩn thận rơi trúng mấy chỗ khỉ ho cò gáy liền thảm.
Chậm rãi tiêu sái qua con đường, cậu một bên thưởng thức cảnh phố, quần áo nguyên bản ướt đẫm cũng đã khô dần.
Khi cậu tốn mất hai giờ (thời gian trong trò chơi) đi tới trong thành, đột nhiên dừng lại cước bộ, trợn tròn mắt nhìn xa ước chừng 20m, vài người đứng ở giữa vòng tròn pho tượng bên kia.
Mẹ ơi. . . . . . Quả nhiên là kỳ lạ rồi!
Cậu phản ứng theo bản năng trốn đến một bên sau vật kiến trúc, mồm mở to thở phì phò, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc loạn xà ngầu, hoàn toàn không thể lý giải những người kia tại sao lại xuất hiện ở nơi này.
Trên đời này, tại sao có thể có sự trùng hợp thái quá như vậy?
Cậu thật sự muốn chửi bậy.
Tỷ lệ cực kỳ nhỏ bé kia, Khuê Lỵ Ti lấy được cũng đã làm cho cậu vô cùng ngoài ý muốn rồi, thậm chí ngay cả mấy người kia đều có thể được chọn vào danh sách chơi thử sao. . . . . . Chẳng lẽ nói bọn họ thật sự có nghiệt duyên đến như vậy?
Thật cẩn thận ló ra nhìn mấy người ở rất xa kia, bọn họ tựa hồ còn ở thảo luận gì đó, trên người cũng đều giống câu, vẫn là một bộ tân thủ trang đơn giản. Bất quá cậu biết những người kia rất nhanh sẽ đem bộ tân thủ trang kia loại bỏ, bởi vì bọn họ chẳng những là người luyện cấp cuồng, mà là tập đoàn luyện cấp cuồng, thường thường mấy trò chơi mới mở ra không bao lâu đã có thể luyện đến cấp bậc làm cho người ta trợn mắt há mồm.
Nhìn bộ dáng bọn họ thảo luận tiếp theo muốn bắt đầu như thế nào, Mộ Ám không tự chủ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ, sau đó tầm mắt đặt trên thân người kia. . . . . .
Trong lúc bất chợt, nam nhân vốn không có khả năng biết cậu tồn tại, lại đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía chỗ cậu, giống như có cảm ứng nào đó.
Phản ứng của Mộ Ám là bị hù đến lập tức lùi về phía sau, hơn nữa trong sự phản ứng dưới ý thức, sử dụng năng lực thuấn gian di động, rời đi chỗ khác.
Bốn người khác cũng không hiểu nam nhân kia vì sao đột nhiên quay đầu nhìn. Nói thật, bọn họ cũng bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, bởi vì phản ứng của hắn giống như bên kia có đồ vật gì đó, nhưng khi nhìn theo tầm mắt của hắn, bọn họ chẳng thấy gì ngoài một vật kiến trúc.
“Hàn, làm sao vậy, đột nhiên quay đầu nhìn sang bên kia làm gì vậy?” Nam tử Ma tộc tóc xanh mắt đỏ chói hỏi.
“Vừa mới. . . . . .” Hắn muốn nói chính mình mới vừa rồi tựa hồ nhìn thấy một bóng dáng có chút quen mắt, chính là khi hắn còn chưa nhìn rõ thì bóng dáng đó đột nhiên biến mất, điều này làm cho hắn cảm giác được có chút hoang mang, bởi vậy mới nói được một nửa liền dừng lại.
Tất cả mọi người vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn mới nói được một nửa liền đình chỉ, nhưng hắn do dự suy tư một chút sau, vẫn là lắc đầu, nói “Quên đi.”
“Không có việc gì thì coi như xong, chúng ta nhan tổ đội đánh quái đi!” Nam hổ yêu có vẻ nóng nảy, một đầu tóc đỏ tươi hỏa diễm tận trời, hai lỗ tai hổ còn lại là lông màu da cam, phía sau còn có một cái đuôi hổ thỉnh thoảng vung qua vung lại.
Gật gật đầu, tổ đội tốt xong cả bọn hướng tới khu đánh quái ngoài thành xuất phát, chính là trước khi đi, nam nhân hình như cảm giác được sự tồn tại của Mộ Ám, vẫn là nghi hoặc nhìn về địa phương Mộ Ám biến mất liếc mắt một cái.
Cái bóng dáng kia. . . . . . Là ai nhỉ?
※ ※ ※
Kỳ thật, Ngôn Hi Hàn biết mình có thể rút trúng một chỗ trong Tinh Ấn. Loại tỷ lệ cực kỳ thấp này, toàn bộ thế giới có nhiều người chơi như vậy lại còn lấy ngẫu nhiên.
Nghĩ hết biện pháp. . . . . . Hắn cũng không quen biết những người chế tác trò chơi kia sẽ nhận loại chuyện hối lộ này, mấy người kia tính tình vốn cổ quái, nhất là người kia. . . . . . . .
“Tôi đã trở về.” Vừa mới mở cửa đi vào trong nhà, hắn liền mạc danh kỳ diệu bị người đụng ngã, cái ót nháy mắt bị đụng vào phía sau cửa, làm cho hắn đau đến nheo mắt lại.
Đem lực chú ý chuyển dời đến người trước mắt mạc danh kỳ diệu đụng ngã mình, sắc mặt của hắn hơi đổi, không thể tin được trừng mắt nhìn người trước mặt.
“A! Tiểu Hàn Hàn, đã lâu không gặp.” Thân hình cao bằng hắn, diện mạo có vài phần giống hắn, nam nhân có một đầu tóc vàng tự nhiên cười toe toét chào hỏi hắn.
Ngôn Hi Hàn cơ hồ muốn dùng ánh mắt bắn thủng nam nhân xuất hiện ở nơi này, muốn thử xem dùng ánh mắt sóng điện có thể đem tên chướng mắt này bắn thủng hay không.
“Bách Ân Perkins, anh ở chỗ này làm cái gì?” Ngôn Hi Hàn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt.
Bách Ân có bề ngoài tương tự Ngôn Hi Hàn, lộ ra nụ cười thật to xoa bóp hai má Ngôn Hi Hàn.
“Tiểu tử này, đây là thái độ đối với anh trai sao?” Bách Ân ác liệt đùa bỡn em trai nhà mình, thấy thế nào đều là anh trai xấu xa.
“Anh nếu có phong độ như anh Ryan rồi nói sau!” Ngôn Hi Hàn không cho là đúng đẩy hắn ra, vẻ mặt tức giận nói.
Bách Ân Perkins và Ryan Perkins là anh trai cùng mẹ khác cha với Ngôn Hi Hàn, là song bào thai dị trứng, lớn hơn Ngôn Hi Hàn bảy tuổi. Cha của bọn hắn là người Anh, khi bọn hắn ba tuổi thì mất, mà mẹ của bọn họ cứ như vậy nuôi nấng hai đứa nhỏ, thẳng đến gặp gỡ cha của Ngôn Hi Hàn.
Ba Ngôn đối với song bào thai như con mình cũng cho bọn hắn không gian trưởng thành tốt nhất, chính là Ngôn Hi Hàn không rõ, lớn lên giống nhau như vậy, vì sao tính cách của hai anh trai lại khác xa đến thiên nam địa bắc.
Bách Ân thân là anh cả một chút cũng không có sự thành thục ổn trọng của anh cả, chuyện vui của đời hắn chính là trêu đùa em trai Ngôn Hi Hàn, mỗi khi nhìn Ngôn Hi Hàn bộ dáng già đời trưởng thành sớm bị hắn chọc tức đến nổi trận lôi đình, hắn liền phi thường cảm thấy thành tựu.
“Tiểu tử em lớn quá sớm! Em mới mười chín tuổi nha! Rốt cuộc có chút gì hứng thú với những hoạt động phù hợp với tuổi của em hay không vậy?” Bách Ân thực ngoài nghi sở thích của em trai nhà mình có phải là uống trà giống như mấy ông già hay không.
“Tôi rất bình thường, chơi bóng cũng có lên mạng chơi game.” Đảo cặp mắt trắng dã, Ngôn Hi Hàn tức giận nói.
Sau đó đổi lấy ánh mắt kinh ngạc của Bách Ân.
“Em đang chơi game online? Anh như thế nào không biết?” Thật ngoài ý muốn a, nguyên lai em trai thoạt nhìn như học trò gương mẫu của hắn thế nhưng cũng chơi game online sao?
“Cho nên mới nói anh ngu ngốc.” Ngôn Hi Hàn tức giận đẩy hắn ra, chuẩn bị đi lên lầu đem đồ cất kỹ.
Hai năm trước hắn và con của gia đình quen biết với Ngôn gia vì chuyện phát sinh trên game online đã từ mặt nhau, thậm chí còn làm cho đối phương mắc phải chứng u buồn. Những ngày phong phong vũ vũ đó Bách Ân cũng không biết, không phải ngu ngốc thì còn có thể là cái gì?
Ngôn Hi Hàn vừa nói như thế, Bách Ân mới nhớ tới, hơn hai năm trước hắn và Ryan ở bên gia tộc của cha ruột hỗ trợ làm một vài việc, tựa hồ có nghe Ryan nói qua, Ngôn Hi Hàn bởi vì game online mà cùng một tiểu quỷ hắn thực chán ghét nháo một trận.
“A a. . . . . . Chính là tiểu quỷ họ Lô. . . . .” Nghe nhắc tới tên tiểu quỷ kia, Ngôn Hi Hàn liền trừng mắt, trong ánh mắt hung ác còn có chứa chút phẫn hận, làm cho Bạch Ân lập tức ngậm miệng, nhưng càng tò mò hơn.
Hắn nhớ rõ, Ngôn Hi Hàn đối với tên Lô tiểu tử luôn thích đi theo mình mặc dù cũng không có ý kiến hay yêu thích gì, nhưng cũng không đến mức xuất hiện loại vẻ mặt căm hận như thế này, hắn còn tưởng Ngôn Hi Hàn xem Lô tiểu quỷ kia như em trai.
Có thể làm cho Ngôn Hi Hàn biến sắc mặt như vậy. . . . . Tiểu quỷ kia đến tột cùng đã làm cái gì để cho em trai của hắn tức giận phẫn nộ đến ngay cả nhắc tới tên cũng ghét?
Hắn nhớ rõ tiểu quỷ kia đối với em trai nhà mình có rất sùng bái và mê luyến.
“Tiểu quỷ kia rốt cuộc làm cái gì khiến em biến sắc mặt như vậy a?” Bách Ân vẫn rất ngạc nhiên, không biết rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.
“Không liên quan tới anh.” Đẩy ra Bách Ân, Ngôn Hi Hàn lên lầu trở về phòng cất kỹ đồ, thay đổi thân quần áo sạch sẽ rồi đi xuống dưới lầu, phát hiện ông anh vẫn còn đang chờ hỏi hắn.
Hắn làm như không thấy đi đến phòng bếp rót ly cà phê, sau đó trở lại phòng khách mở ti vi.
Bách Ân tò mò nhìn Ngôn Hi Hàn, không biết có nên dùng “cái kia” trao đổi điều kiện tới hỏi Ngôn Hi Hàn hay không.
“Tiểu Hàn, em đang chơi game online, như vậy, em có nghe qua một bộ game online tên là 『 Tinh Ấn 』 hay không?” Bách Ân giống như tùy ý hỏi một câu, sau đó thấy Ngôn Hi Hàn phản ứng khá lớn đột nhiên quay đầu nhìn hắn, hắn lập tức ở trong lòng hét lên “bingo”.
Ngôn Hi Hàn nheo lại mắt trừng Bách Ân đang nở nụ cười đắc ý, hoài nghi dụng ý hắn nhắc đến Tinh Ấn.
“Anh nghĩ, Tiểu Hàn, em chắc biết rõ Tinh Ấn là trò chơi mà phòng thiết kế chúng ta thiết kế ra đi?” Bách Ân vui sướng nhìn bộ dáng mặt lạnh của em trai, một chút cũng không tức giận.
Đối với lời Bách Ân nói, Ngôn Hi Hàn chỉ trầm mặc. Hắn biết rõ cũng đã sớm biết Tinh Ấn là trò chơi mà Bách Ân cùng bạn bè thần bí thiết kế ra, nhưng hắn cũng không muốn cầu xin Bách Ân giúp hắn tiến vào trò chơi. Nhưng là hắn rất rõ ràng, trừ phi có Bách Ân giúp hắn, bằng không với tỉ lệ close beta cực kỳ thấp của trò chơi hắn chắc chắn sẽ không có cơ hội.
“Em muốn chơi sao?” Bách Ân lộ ra biểu tình 『xin anh đi! 』 đáng đánh đòn, cười xấu xa hỏi.
Ngôn Hi Hàn không nói chuyện, chính là mắt lạnh trừng hắn, thử xem hắn muốn chơi trò gì.
“Lúc này, ngoại trừ danh sách một ngàn người close beta, năm nhà thiết kế của chúng ta cũng có số tài khoản, cho nên năm người chúng ta cũng có thể tìm một người đảm đương chức vụ người chơi GM ẩn tàng.” Bách Ân đưa ra một ngón tay, quơ quơ trước mặt Ngôn Hi Hàn, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt hắn hơi hơi lóe ra.
“Nếu em chịu nói cho anh biết hai năm trước đến tột cùng phát sinh chuyện gì, anh liền đem danh sách GM ẩn tàng này cho em.” Bách Ân không nói đến việc thật ra hắn muốn tìm Ngôn Hi Hàn làm GM ẩn tàng, chính là, có đôi khi, có nhiều thứ có thể lợi dụng đương nhiên nên tận lực lợi dụng.
Do dự chần chờ hồi lâu, ngẫm lại mình cũng không có biện pháp khác, Ngôn Hi Hàn thở dài, mới chậm rãi nói ra đoạn quá khứ chính mình không muốn hồi tưởng, mỗi khi nhớ tới liền tự trách hối hận không thôi.
※ ※ ※
Nghe xong Ngôn Hi Hàn kể ra đoạn chuyện cũ kia sau, Bách Ân nhíu mày nói thẳng ra một câu phi thường thẳng thắn cũng phi thường ác độc.
“Em là đồ ngu sao?”
Ngôn Hi Hàn không có phản bác, bởi vì lúc trước hắn cũng tự mắng mình như thế.
“Anh nói em a. . . . . Bình thường thông minh như vậy, sao gặp loại chuyện này lại. . . . . .” Tình yêu quả nhiên làm cho người ta mù quáng mất đi năng lực tự hỏi sao?
Bách Ân không ngu ngốc, nếu hắn ngốc cũng sẽ không trở thành nhà thiết kế trình tự máy tính nổi danh nhất trên internet hiện nay. Chỉ cần năm người bọn hắn muốn, bọn hắn thậm chí có thể làm tê liệt các quốc gia đã sắp trở thành đô thị khoa học kỹ thuật, đây đúng là nguyên nhân chính phủ các nước sợ hãi bọn họ.
Chính cũng bởi vì Bách Ân không ngu ngốc, cho nên hắn dễ dàng liền từ trong tự thuật của Ngôn Hi Hàn, phát hiện Ngôn Hi Hàn đối với thiếu niên tên là 『Trục Quang 』 kia có cảm tình, chính là bản thân tựa hồ Tiểu Hàn vẫn chưa nhận thấy được điểm đó mà thôi.
Bất quá hắn cũng âm thầm kinh ngạc, nguyên lai Ngôn Hi Hàn còn là một người sẽ vì yêu mà điên cuồng, có thể vì đối phương mất đi bị ảnh hưởng đến tình trạng này, không thể chỉ dùng hai chữ “hữu nghị” để hình dung, mà phải là hai chữ “tình yêu”.
“Cho nên, dù thiếu niên tên Trục Quang đó không chơi Thất Giới nữa, em luôn vẫn tìm cậu ta, thậm chí còn tìm kiếm ở trong các game online lớn, mà nguyên nhân em muốn tiến vào Tinh Ấn cũng bởi vì cậu ta sao?”.
Ngôn Hi Hàn gật gật đầu, trầm mặc không nói.
Bách Ân thở dài, không biết nên nói em trai này rốt cuộc là thông minh hay là ngu ngốc.
“Em có nghĩ tới chuyện trong số những người chơi close beta không có cậu ta chưa?” Em trai ngốc này, rốt cuộc có nghĩ tới điểm này không a? Trên đời này không có nhiều trùng hợp như vậy đâu.
“Tôi. . . Đương nhiên biết cái tỷ lệ kia cũng không lớn, nhưng là, cho dù tỷ lệ nhỏ bé thế nào, tôi cũng không muốn bỏ qua để rồi hối hận. Nếu Trục Quang có rút trúng mà tôi chưa tiến vào đã bỏ qua, tôi chỉ biết tôi sẽ thống hận chính mình.” Không phải không nghĩ tới lời Bách Ân nói, hắn vẫn chưa muốn từ bỏ hết hy vọng mà thôi.
Bách Ân gãi gãi đầu, lúc này mới phát hiện em trai mình rất ngoan cố.
“Được rồi! Danh sách GM ẩn tàng liền cho em, về phần Trục Quang kia. . . . . . . .Em tự cầu may mắn đi! Anh cũng bất lực rồi.” Nếu ông trời thật an bài bọn họ ở trong trò chơi lại một lần nữa gặp nhau, như vậy, có lẽ là bọn họ thực sự có duyên phận!
Về phần chuyện em trai có thể sẽ biến thành đồng tính luyến ái. . . . . . Hắn cũng không có ý kiến.
※ ※ ※
Có vài thời điểm, vận mệnh cùng chuyện nên đến, còn có duyên phận không thể đoán trước, nếu thật sự muốn tới, ai cũng ngăn không được.
※ ※ ※
Cũng như mấy lần thuấn gian di động trước rơi xuống đất thất bại, Mộ Ám một lần nữa dùng cái mông của mình chạm đất.
“Đau quá. . . . . .” Sờ sờ cái mông đã là lần thứ hai bị té hôm nay, cậu vụng về đứng dậy nhìn bốn phía, phát hiện mình còn ở trong thành, nhưng là không biết mình ở khu nào.
Bất quá cậu cũng là vì phản ứng quá độ của mình mà cảm giác được một chút kinh ngạc.
Phản ứng của mình có phải chứng minh mình đối với quá khứ vẫn còn vô cùng để ý?
Tâm ẩn ẩn co rút đau đớn, phảng phất xác nhận suy nghĩ của cậu, nói cho cậu biết cảm giác thật sự của mình.
Vì sao. . . . . . Cứ vào trò chơi cậu đều có loại cảm giác đau lòng này? Cậu đã nghĩ tâm của mình đã sớm chết, sẽ không cảm thấy đau lòng và chua xót như vậy nữa, nhưng là, mấy ngày nay, có rất nhiều sự trùng hợp khó hiểu. Khi trong tâm cậu muốn quăng xuống tảng đá lớn, cậu lại hiểu được mình vẫn chưa có quên phần tình cảm kia.
Chính là, tự mình dối mình mà thôi.
Lấy lại tinh thần, cậu phát hiện cả khuôn mặt lại chảy đầy nước mắt.
Trong trò chơi. . . . Cũng có chức năng rơi lệ sao?