*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Phương
“Ngủ ngon”
***
Tim Thẩm Khinh Nùng đập mạnh, cậu cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai…
Trần Yến kéo cổ tay Thẩm Khinh Nùng, sau đó đặt cậu lên giường: “Để tớ bôi thuốc cho cậu.”
Trần Yến lấy hòm thuốc, dùng tăm bông tẩm cồn i-ốt nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương, vừa xoa vừa thổi khiến Thẩm Khinh Nùng không những không cảm thấy đau tẹo nào mà trong lòng còn cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Trần Yến thấy trên người cậu có vết bầm, may là không bị thương nặng. Thẩm Khinh Nùng ngoan ngoãn nằm trên chăn bông để hắn bôi thuốc
Da Thẩm Khinh Nùng rất mịn, vòng eo săn chắc không có một tẹo mỡ thừa nào.
Trần Yến đặt tay lên eo Thẩm Khinh Nùng, hít sâu
Không chỉ mình Trần Yến thấy vậy mà Thẩm Khinh Nùng cũng thấy lòng bàn tay Trần Yến cực kì ấm áp, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu.
Trần Yến giúp Thẩm Khinh Nùng lau lưng, sau đó định lật cậu lại
“Để tớ tự làm ha-” Thẩm Khinh Nùng ngồi dậy.
“Đừng nhúc nhích nữa, cậu tự bôi thuốc kiểu gì được?” Trần Yến ấn người cậu xuống.
Mặt Thẩm Khinh Nùng đỏ bừng
Trần Yến cẩn thận vén áo cậu lên kiểm tra, phần bụng bị trầy da một xíu. Hắn bảo Thẩm Khinh Nùng ngậm áo lên để tiện bôi thuốc
Thẩm Khinh Nùng cảm thấy từng phút từng giây trôi qua vô cùng chậm, cậu cảm nhận được rõ hơi ấm trong lòng bàn tay của Trần Yến, tim đập loạn xạ như muốn bay ra ngoài.
Cuối cùng cũng được đi chơi, cả đoàn đều ngập trong không khí của sự hào hứng
Cố Vi: “Mẹ tui mua nhiều đồ ăn vặt lắm, tẹo nữa chia cho các cậu.”
Thẩm Khinh Nùng mở túi, bên trong đều là đồ ăn vặt: “Tôi mua khô bò rồi, hình như cậu thích ăn cái này thì phải? Tự lấy đi.”
Cố Vi: “Thẩm caaa, yêu cậu chết mất!!!!!!!!!!!!!! Ủa mà từ từ đã, quần áo cậu đâu?”
Thẩm Khinh Nùng hất cằm: “Trần Yến cầm.”
Trần Yến gật đầu, trong vali đều là quần áo của hắn với Thẩm Khinh Nùng.
Triệu Thất cầm danh sách chia phòng ra chỗ bọn họ: “Số phòng của mấy cậu, tự xem đi ha.”
Cả đám học sinh tụ tập vào một góc, tranh nhau xem danh sách
Tưởng Lỗi vất vả chạy ra từ đám đông lúc nhúc kia, hai mắt lấp lánh: “Thẩm ca, phòng bọn mình gần nhau này!!!”
Thẩm Khinh Nùng: “Ờ”
Tưởng Lỗi: Lạnh nhạt vậy sao hụ hụ
Xe buýt đã chờ ở cổng trường, từng người từng người hồ hởi bước lên xe
Thẩm Khinh Nùng mang theo tai nghe, chỉ chờ Trần Yến ngồi xuống đã dựa vào vai hắn, thì thầm: “Tớ ngủ đây.”
Trần Yến: “Ừm.”
Hai tiếng sau xe bọn họ đã đến được địa điểm thắng cảnh.
Thẩm Khinh Nùng cùng Trần Yến đến khách sạn cất đồ đạc. Vừa mới quẹt thẻ vào phòng xong Thẩm Khinh Nùng đã vứt vali vào cạnh cửa, nhào lên giường than thở: “Mệt chết mất, tẹo nữa chúng ta đi đâu? ”
Trần Yến: “Tham quan viện bảo tàng thôi.”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Cố Vi và Tưởng Lỗi ở ngoài hét lớn: “Đi ăn khôngggggggggg?”
“Đây đây”
Cạnh hồ Duyệt Tâm có rất nhiều bãi cỏ, cả đám bốn người chọn đại một góc, ngồi xuống bày đồ.
Tưởng Lỗi: “Quào, Thẩm ca còn mang cả cổ vịt luôn.”
“Tôi…… Có mang ít rượu, muốn uống không?” Phùng Hiên Thư lắc lắc chai rượu trên tay.
“Cảm ơn.” Thẩm Khinh Nùng cũng không từ chối “Ăn gì không?”
“Ăn ăn ăn.” Phùng Hiên Thư
Cố Vi nhường chỗ cho cậu ta, Phùng Hiên Thư ngồi cạnh Thẩm Khinh Nùng
Trần Yến len lén dịch sang bên cạnh cậu
Phùng Hiên Thư: “Thẩm Khinh Nùng, tôi thành thật muốn mời cậu đến tiệc nướng của ban 3 chúng tôi tối nay.”
Thẩm Khinh Nùng kinh ngạc: “Thật luôn?”
Tự dưng cậu nghĩ đến điều gì đó
“À thôi không đi đâu”
Phùng Hiên Thư nóng nảy: “Vì saoo”
Vì Trần Yến không thích cậu đi cùng những người mà hắn không thân
“Bọn tôi có hẹn rồi” Thẩm Khinh Nùng trả lời, sau đó liếc sang Tưởng Lỗi “Đúng không?”
Tưởng Lỗi lập tức hiểu ý: “Đúng vậy.”
Trần Yến khẽ cười.
Phùng Hiên Thư ủ rũ: “Được ồi, vậy tôi đi đây.”
Thẩm Khinh Nùng: “Gặp lại sau.”
Phùng Hiên Thư đi rồi, không khí xung quanh Trần Yến bao bọc bởi màu hồng, hắn thấp giọng hỏi: “Sao không đi?”
Thẩm Khinh Nùng: “Tiệc nướng ngon như nào thì cũng phải đi cùng cậu mới ngon.”
Trần Yến nhét một miếng khô bò vào miệng cậu: “Đã rõ.”
Buổi chiều từng đội phân chia nhau đi tham quan viện bảo tàng
Cổng vào bảo tàng cực kì đông, Trần Yến nắm chặt lấy tay Thẩm Khinh Nùng, như vậy sẽ không để cậu đi lạc được.
Ra tới đại sảnh, lượng người cũng tản bớt dần. Cố Vi bàn “chiến lược” tham quan viện bảo tàng.
“Hơ, Cố Vi à, cậu không cần nghiêm túc vậy đâu.” Tưởng Lỗi nói.
“Im, để tui xem, chúng ta tham quan phòng kia trước đi.” Cố Vi chỉ vào phía trước, hào hứng nói.
Bốn người họ đã tham quan xong hết viện bảo tàng
Cố Vi nói, “Ái chà, tối nay mấy cậu đinh làm gì?”
“Chả làm gì cả.” Thẩm Khinh Nùng nhàn nhạt đáp lại
Trần Yến: “Đi chèo thuyền đi.”
Cố Vi: “Chốt kèo! Chúng ta có thể đua thuyền ha!!!”
……
Ban đêm, đèn đuốc sáng trưng, duyệt tâm hồ thượng chỉ có mấy con thuyền nhỏ, trên mặt hồ ảnh ngược ánh trăng bóng hình xinh đẹp, hồ quang liễm diễm, hồ thượng còn bay nhàn nhạt đám sương.
Bốn người đi vào quầy bán vé.
Một ông lão đi ra, nhìn ngang ngó dọc đánh giá bọn họ xong, cười nói: “Tới chèo thuyền hả?”
Trần Yến gật đầu: “Vâng, xin hỏi giá vé như nào”
Ông lão nói: “Một thuyền/giờ 50 đồng”
Trần Yến trả ông lão 200: “Hai thuyền hai giờ ạ.”
“Nhìn mấy cậu có vẻ sáng sủa đẹp trai đấy, ta giảm cho 20%, lấy mỗi thuyền 40 thôi. Tự ra chọn đi.”
Thẩm Khinh Nùng hỏi Trần Yến: “Cậu biết chèo thuyền?”
Trần Yến nói: “Trước kia có từng thử rồi.”
Thẩm Khinh Nùng: “Đa tài đa nghệ thiệt nha”
Hai người ngồi lên thuyền sau, Trần Yến cầm mái chèo gỗ, nhẹ nhàng đẩy. Dưới tay Trần Yến, chiếc thuyền gỗ cuối cùng cũng chịu nghe lời, dần dần ổn định hướng đi. Cố Vi và Tưởng Lỗi thì không được may mắn lắm, chiếc thuyền gỗ cứ lung lay, đã hơn mười phút rồi vẫn dậm chân tại chỗ. Thuyền Thẩm Khinh Nùng lùi lại, cười lớn
“Mấy cậu ngốc thật đấy hahahahahahaha.”
Cố Vi và Tưởng Lỗi khóc không ra nước mắt.
Thẩm Khinh Nùng với Trần Yến không có nhu cầu đợi bọn họ, chèo thuyền ra xa
Thẩm Khinh Nùng nằm trên thuyền ngắm sao: “Trần Yến, cậu tính thi vào trường nào?”
Trần Yến đáp lại: “Không biết, còn cậu?”
Thẩm Khinh Nùng: “Cùng trường với cậu, vì vậy tớ vẫn đang cố gắng từng ngày đây.”
Trần Yến ngừng chèo, bọn họ đang ở giữa hồ.
Thẩm Khinh Nùng ngồi dậy, lấy ra một cái vòng nhỏ từ trong túi: “Tuần trước đi đường mua được cái này…cậu đừng thấy nó đơn giản mà khinh nha, chủ quầy bảo cái này lấy từ đền thờ, cầu cho hạnh phúc bình an…”
Trần Yến cầm lấy, trên sợi dây đỏ tuyền còn đính một viên Obsidian [1]
“Tớ cũng có một cái,” Thẩm Khinh Nùng lắc lắc cổ tay.
Trần Yến đeo vào, đặt tay mình lên tay Thẩm Khinh Nùng: “Đẹp lắm, cảm ơn.”
Lúc này thuyền bắt đầu lắc lư mạnh, Thẩm Khinh Nùng không ngồi yên nổi, đột nhiên nhào vào lòng Trần Yến.
Trần Yến nhanh chóng ôm lấy cậu
Cố Vi và Tưởng Lỗi vẫn đang chèo thuyền ra chỗ Trần Yến và Thẩm Khinh Nùng,
“Cậu có nhanh lên không thì bảo??? Trần Yến với Thẩm Khinh Nùng vượt mặt rồi kia kìa!”
“Rõ ràng là cậu kéo chân tôi thì có!”
“Tào lao, cậu……” Cố Vi câm nín, hai mắt trợn tròn
Tưởng Lỗi theo quay đầu theo cậu ta: “Lại sao nữa?”
Cả hai người họ chết lặng nhìn về phía trước
Bọn họ thấy bóng dáng Trần Yến và Thẩm Khinh Nùng đang ôm nhau thắm thiết. Thẩm Khinh Nùng dựa vào lòng Trần Yến, còn tay Trần Yến thì đang ôm eo cậu, cái tư thế này nhìn kiểu đếch nào cũng thấy mờ ám vô cùng
Mãi một lúc sau Thẩm Khinh Nùng mới ổn định lại được, chợt thấy hai tay đang ôm chặt eo Trần Yến, đang định bỏ ra thì chiếc thuyền nhỏ lại rung lắc dữ dội.
“Mẹ mày” Thẩm Khinh Nùng gầm gừ, cố nén cục tức trong lòng
“Cậu đừng có nhúc nhích nữa.” Trần Yến nói.
“Thuyền này vẫn còn bé quá…” Thẩm Khinh Nùng nói, “Ủa ủa, bọn Cố Vi chạy đâu hết rồi?”
Hai người quay đầu lại đã thấy Tưởng Lỗi với Cố Vi chết lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tám mắt nhìn nhau, hóa đá trên sông.
Một lát sau.
Thẩm Khinh Nùng vội vã đẩy Trần Yến ra, kết quả do thuyền quá bé khiến hai người họ rơi thẳng xuống hồ
“A!”
“Chết rồi…”
“Thẩm ca!!! Trần ca!!…… A a a!!!”
“Gọi viện trợ gấppp”
Cố Vi với Tưởng Lỗi thấy hai người bọn họ rớt xuống hồ, tính chèo thuyền ra cứu nhưng do kĩ thuật quá kém nên cũng rớt xuống hồ luôn.
Bốn người ướt dầm ướt dề, gắng gượng bò lên thuyền, vô cùng khó khăn.
Thẩm Khinh Nùng lạnh đến phát run, lúc cậu ra đây không mang theo áo khoác. Trần Yến cởi áo ra cho Thẩm Khinh Nùng, đột nhiên ngừng lại…
Vì bất ngờ rơi xuống nước nên chất ngăn mùi mất hiệu lực, trên người Thẩm Khinh Nùng khẽ lọt ra một tia sơn hoa quế.
[1] Obsidian
Hắc Diệu Thạch Tác giả có lời muốn nói: Phùng Hiên Thư không phải là tình địch, là nhóc con đáng yêu