Chuyển ngữ: Phương
“ Hôm nãy không những chẳng vào đầu chữ nào, hơn nữa lại còn bị Trần Yến “ăn”! “
***
“Hôm nay là thứ hai, mà thứ sáu tuần này bọn mình sẽ có một bài kiểm tra tiếp.” Vương Nhất Minh nói, “Aaa các bạn học khác ai cũng giỏi tiếng Trung quá, nếu mà để bọn họ kèm mình học thì tuyệt thật đó, đúng không Thẩm Khinh Nùng?”
“Ừ” Thẩm Khinh Nùng đang nằm ườn trên bàn đứng dậy.
Trần Yến quay quay đầu bút, cười nhạt.
Vương Nhất Minh đi rồi, Thẩm Khinh Nùng lại nằm bò lên bàn: “Sao lại kiểm tra Ngữ Văn vậy chớ, môn Văn đối với tui ngày nào cũng là địa ngục rồi. ”
“Sáng ngày ra đã phải kiểm tra chính tả, ngày nào cũng như vậy chắc phát điên lên mất.” Cố Vi xé một túi khoai tây chiên, “Ăn không?”
“Ăn!” Thẩm Khinh Nùng bắt lấy túi khoai, xoay người hỏi Trần Yến: “Ăn khoai tây không?”
Trần Yến lắc đầu: “Không ăn.”
“Một miếng thôi.” Thẩm Khinh Nùng đưa khoai tới miệng hắn, “Tớ đút cho cậu, a.”
Trần Yến không cưỡng lại được, môi hắn chạm vào ngón tay cậu. Cảm giác mềm mại từ ngón tay Thẩm Khinh Nùng như một tia điện giật truyền đến, hắn ho nhẹ.
“Cậu ăn khoai của tớ rồi thì trả ơn đi?”
“…… Này không phải khoai của Cố Vi sao?”
Thẩm Khinh Nùng: “Cậu ấy cho tớ thì giờ nó là của tớ rồi, đúng hơm?”
Cố Vi: “Đúng đúng đúng.”
Trần Yến:……
Thẩm Khinh Nùng: “Tớ còn đút cho cậu ăn á, đây là đặc quyền mà không phải ai cũng có đâu đó~”
” Anh…… Anh giúp em đi mà.” Cậu bắt lấy tay Trần Yến, quơ quơ.
Trần Yến: “Nói.”
Thẩm Khinh Nùng: “Cùng nhau học Văn!”
Trần Yến: “Nhà cậu hay sao?”
Thẩm Khinh Nùng: “Tại sao lại phải ở nhà? Sau khi tan học ở lại trường, cùng nhau học thì năng suất sẽ cao hơn mà? ”
Trần Yến: “Ở nhà thì năng suất cũng cao, cậu phải tin tớ.”
Thẩm Khinh Nùng: Ugh tự dưng tui có dự cảm chẳng lành tẹo nào? Rốt cuộc chủ ý của cậu ta là cái vẹo gì vậy?
Sớm thôi, Thẩm Khinh Nùng sẽ biết được ý đồ của Trần Yến.
Phòng Trần Yến trần ngập mùi tin tức tố của hắn. Lòng Thẩm Khinh Nùng trước cái mùi hương thanh nhẹ tươi mát hòa lẫn với chút đắng này bồn chồn, đứng ngồi không yên. Trần Yến mới vừa tắm xong, dùng khăn lông lau tóc, bọt nước dọc theo cổ chảy vào áo tắm, phần áo tắm nửa hở nửa che để lộ ra cơ ngực của Trần Yến. Thẩm Khinh Nùng đây cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Trần Yến trong bộ dạng như vậy, nhưng do tác động của tin tức tố nên giờ chỉ cần một hành động gợi tình của Trần Yến cũng đủ làm Thẩm Khinh Nùng cảm thấy đầy dụ hoặc.
Không! Thẩm Khinh Nùng, mày phải tỉnh táo lên!!
“Khụ, tớ về đây, mai lên lớp bổ trợ sau vậy.” Thẩm Khinh Nùng đứng lên.
Trần Yến đột nhiên tới gần cậu, chớp chớp mắt: “Tại sao? Phòng học nhiều người ồn lắm, ở phòng riêng vẫn tốt hơn mà.”
Thẩm Khinh Nùng lui về phía sau một bước: “Tớ…… Dù sao hôm nay không học là không học.” Nói xong đã chạy ra cửa, Trần Yến túm chặt lấy cậu, ôm eo, ấn Thẩm Khinh Nùng vào lòng ngực.
Thẩm Khinh Nùng giãy giụa: “Cậu định làm gì? Nói cho cậu biết, đừng tưởng đi được một bước là ảo tưởng muốn tiến vạn dặm nhé, lừa tớ đến đây quả nhiên không có một tẹo ý nào tốt. Cậu……..” Thẩm Khinh Nùng im lại
Trần Yến cúi đầu, nhìn chằm chằm môi cậu, giống như giây tiếp theo chắc chắn sẽ hôn lên vậy, Thẩm Khinh Nùng căng thẳng đến không dám thở, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Phụt” Trần Yến cười.
Thẩm Khinh Nùng lúc này mới nhận ra được mình bị lừa: “Chó nhà cậu, một tuần sau đừng hòng ngủ chung!”
Trần Yến vô tội nhìn cậu: “Tớ hổng hề làm sai hợp đồng à nha, không phải cậu không cho chúng ta hôn nhau mà, như thế này khác gì trừng phạt tớ đâu?”
Thẩm Khinh Nùng nghiến răng nghiến lợi: “Trần…… Yến! Tớ phải giết cậu!” Cậu nhảy lên người Trần Yến, vung nắm đấm “Cậu dám trêu tớ?”
Trần Yến: “Không dám không dám, rồi rồi bình tĩnh lại nào.”
Thẩm Khinh Nùng nhìn thì hung dữ thật đó, nhưng đánh Trần Yến thì như đâm đâm chọt chọt vào không khí vậy, hệt như một đứa trẻ đang làm nũng. Trần Yến không kìm được mà phóng ra một tia tin tức tố. Sống lưng Thẩm Khinh Nùng ớn lạnh, truyền đến cảm giác tê dại, cả người mềm nhũn phải dựa vào người Trần Yến, đôi mắt phiếm hồng ngân ngấn nước: “Cậu…..khốn kiếp. Dám lấy tin tức tố áp chế người khác…”
T-Tên điên này, tự dưng cho người khác thấy cái giọng ngọt ngào như muốn quyến rũ người khác như vậy chứ?
Thẩm Khinh Nùng thấy yết hầu của Trần Yến rung lên.
Thẩm Khinh Nùng: Cái đồ cầm thú.
Trần Yến cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán cậu, giọng khàn khàn: “Tớ không cố ý, chỉ là vừa nhìn thấy cậu đã không nhịn được. Hôm nay không học được không? Ngày mai chúng ta đến lớp học bù.”
Thẩm Khinh Nùng khịt mũi: “Nhưng bây giờ tớ không cần đánh dấu tạm thời.”
Trần Yến ôn nhu dò hỏi: “Vậy thì hôn, một chút thôi được hông?”
Thẩm Khinh Nùng cảm thấy bản thân cậu cũng rất là cầm thú à nha
“Được.”
Một lát sau
“Trần Yến, c-cậu là cái đồ lưu manh!” Thẩm Khinh Nùng ngồi trên bàn, tay nắm chặt cổ áo, nhưng bây giờ nói gì thì nói, bọn họ cũng đã hôn rồi, Trần Yến còn làm càn hôn lên cổ cậu, để lại vệt đỏ nữa.
“Cậu không nói là chỉ có thể hôn môi mừ.”
Mặt Thẩm Khinh Nùng đỏ bừng bừng, chỉ vào quần Trần Yến: “Cậu vừa hôn tớ một cái đã hứng lên???”
Mặt Trần Yến không lộ ra chút hổ thẹn nào, lại còn hôn cậu thêm một cái: “Rồi rồi, mai gặp ”
Thẩm Khinh Nùng: “Lưu manh!”
Trần Yến cười cười, trốn vào phòng vệ sinh.
Thẩm Khinh Nùng nhanh chóng dọn dẹp sách vở, vội vã chạy đi
Hôm nãy không những chẳng vào đầu chữ nào, hơn nữa lại còn bị Trần Yến “ăn”!
……
Lúc Tưởng Lỗi đang phát phiếu bài tập thì thấy trên cổ Thẩm Khinh Nùng có dán băng y tế, tò mò hỏi: “Thẩm ca, cậu bị thương hả? Lại đi đánh nhau rồi sa?”
Thẩm Khinh Nùng: “Bị chó cắn.”
Tưởng Lỗi: “Ui trời, đi bệnh viện khám chưa? Tiêm ngừa chưa? Cơ mà chó cắn lên cổ được luôn á??? Quào…..đáng sợ ghê.”
“Đó là một con chó bự con hung ác, nhưng Thẩm ca đây nói cho cậu biết, tôi nhất định sẽ chinh chiến với nó.”
“Quá ghê gớm, Thẩm ca đúng là lợi hại mà!”
Cố Vi ngồi ở hàng trước nghe xong cuộc hội thoại đã sởn vai gáy, gì mà con người đánh nhau tay đôi với chó săn á? Thẩm Khinh Nùng là loại Alpha gì đây?
__
“Thẩm Khinh Nùng, giáo viên Ngữ Văn gọi cậu.” Ngoài cửa có học sinh gọi cậu.
“Thẩm ca, cậu tự cầu trời lạy phật chuẩn bị an táng cho số phận của cậu đi, sáng nay tôi đi lấy phiếu bài tập vừa hay thấy Vương Nhất Minh đang chấm bài văn của cậu, nghe nói sai chính tả nhiều lắm.” Tưởng Lỗi nói.
Thẩm Khinh Nùng: ………….Có nên xin nghỉ ốm rồi chuồn luôn không?
Trần Yến vừa mới từ phòng WC ra, tình cờ thấy Thẩm Khinh Nùng chạy vào phòng giáo viên.
“Thẩm Khinh Nùng, cậu xem cái mớ hỗn độn hôm qua cậu viết này. Tôi yêu cầu cậu viết hai mươi câu thì cậu sai hết mười ba câu??? Cậu có để ý vào bài học không vậy? Cả lớp chỉ có cậu là sai nhiều nhất thôi đấy, về chép mỗi câu mười lần cho tôi.” Vương Nhất Minh quát lớn
“Thầy à… không phải năm lần như lần trước nữa sao?” Chép tận mười lần thì gãy tay cậu mất thôi, cứu
“Tái phạm thì phải tăng hình phạt.”
Thẩm Khinh Nùng vừa ra khỏi phòng giáo viên thì thấy Trần Yến đang khoanh tay, dưa lưng vào tường chờ cậu
Trần Yến: “Không ôn bài kĩ phải không?”
Thẩm Khinh Nùng gật đầu.
Trần Yến thấy cậu ngoan ngoãn nhận lỗi như vậy thì xoa đầu: “Tối nay sẽ giúp cậu sửa chính tả, sau đó chỉ cậu từ khóa của chương 2.”
Thẩm Khinh Nùng ôm chầm lấy hắn: “Trần Yến, cậu tốt với tớ thiệt á!!!”
Trần Yến cực kì hưởng thụ cái ôm của cậu, mặc kệ những ánh mắt của các học sinh khác.
Thẩm Khinh Nùng ngượng ngùng buông tay: “Ờ……ừm, cậu có thể giúp tớ chép 130 câu thành ngữ mà tớ bị sai mà phải hông?”
Trần Yến:……Biết ngay mà.
“Không được.”
“Trần Yến!”
Sau khi tan học, Thẩm Khinh Nùng và Trần Yến không về nhà mà ở lại trường, ở đây có một phòng lớn cho các học sinh tự học. Vì đây là phòng học nên rất yên lặng, Thẩm Khinh Nùng và Trần Yến chọn một góc dưới cùng, nhẹ nhàng nói chuyện.
Trần Yến: “Cậu đọc hết những từ này đi, tẹo tớ sẽ kiểm tra”
Thẩm Khinh Nùng nghiêng tai: “Cái gì?”
Trần Yến nghiêng người lại gần: “Cậu đọc thuộc hết chỗ này, tẹo nữa tớ sẽ kiểm tra. Sai thì sẽ bị phạt, phạt đánh tay.”
Thẩm Khinh Nùng nhìn vở vài phút đã ngáp lên ngáp xuống, quay đầu sang hỏi Trần Yến: “Chúng ta làm vật lý đi?”
Trần Yến liếc xéo cậu một cái: “Không được.”
Một phút sau
Thẩm Khinh Nùng: “Xong rồi”
Trần Yến lấy sách văn ra: “Câu thứ nhất: San sát nối tiếp nhau.”
Thẩm Khinh Nùng: Lân thứ dày như răng lược
Trần Yến: “Quỳ bái”
Thẩm Khinh Nùng: Quỳ lạy…… Cái gì? Quỳ lạy mô bái…?
Trần Yến:……
“Cho cậu mười phút, đọc lại kĩ lại.” Trần Yến nghiêm túc nói.
Thẩm Khinh Nùng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trần Yến, cảm thấy hình như hắn đang giận
“X-Xin lỗi, để tớ xem lại”
Thẩm Khinh Nùng: “Thôi được rồi, nhất định lần này phải làm được.”
Mười phút sau
……
Trần Yến đọc bài của cậu, hài lòng nói: “Được rồi. Lúc trước cậu có để tâm đến bài làm của mình đâu.”
Thẩm Khinh Nùng nói: “Từ giờ trở đi tớ sẽ quyết tâm chăm chỉ học tập môn Văn!”
“Bây giờ tớ sẽ giảng cho cậu về từ khóa của chương hai.” Trần Yến lấy sách ngữ văn, viết viết cái gì đó “Đoạn này cậu phải ngẫm trước đã. Cậu phải biết tác giả là ai, xuất xứ từ đâu, sau đó thì đọc và trích ý, làm bài thôi. Còn muốn đọc hiểu thể văn ngôn thì cần một số thứ quan trọng, cái này giải thích sau.”
“Chừng nào cậu hiểu rồi thì tớ sẽ nói tiếp. Nhớ kỹ, lúc làm bài dù không biết làm cũng phải đánh bừa vào, ít ra thì giáo viên vẫn còn cho cậu 1 điểm, hay 0,5 điểm gì đấy.”
Thẩm Khinh Nùng nghiêm túc gật đầu: “Biết òi ”
Trần Yến: “Còn hai ngày, cứ tập trung ôn là được.”
Thẩm Khinh Nùng muốn ngủ lắm rồi, nằm bẹp xuống bàn: “Được rồi.”
Hai người cứ thế im lặng làm bài tập, Thẩm Khinh Nùng còn nghĩ: Có phải Trần Yến đang giận hay không-
Sau khi hết tiết tự học hai người cùng nhau về nhà, Thẩm Khinh Nùng đứng bên cạnh Trần Yến, nắm chặt lấy tay áo hắn: “Tối quá.”
Thực ra thì đèn đường rất sáng, Thẩm Khinh Nùng ngại ngùng thầm khóc trong lòng.
Nhưng Trần Yến chỉ cười, nắm lại tay cậu: “Vậy cậu nắm chặt tay tớ đi.”
Thẩm Khinh Nùng cười: “Cậu không giận hả?”
Trần Yến nghi hoặc: “Giận? Không có.”
Thẩm Khinh Nùng nói: “Vậy tại sao cả tiết học cậu chẳng nói với tớ câu nào?”
Trần Yến bật cười: “Vương Nhất Minh bảo tớ phải dạy kèm cho cậu, từ lúc vào ký túc xá tới tận lúc về ổng vẫn luôn theo dõi chúng ta, nếu mà không nghiêm túc kèm cậu thì đến lúc ổng tự ra tay thì tớ cản làm sao được, đồ ngốc”
Thẩm Khinh Nùng: “Ra là vậy.”
Tui còn kéo áo cậu ta làm gì nữa vậy chời? Hừ, hại cậu lo lắng suốt từ nãy giờ. Thẩm Khinh Nùng nghĩ xong định buông ra, bị Trần Yến giữ tay lại: “Cậu sợ bóng tối mà?”
Thẩm Khinh Nùng: “Chỉ tùy tiện nói vậy để bắt chuyện với cậu thôi-.”
Trần Yến: “Nhưng tớ sợ, tớ nhất định sẽ không để cậu buông tay ra đâu.”
Đèn đường ngả xuống, bóng cặp đôi đó chiếu xuống đường, tạo nên cảnh tượng mùa hè thanh tĩnh nhẹ nhàng.Chương này khó xỉu luôn hụ hụ