Chuyển ngữ: Phương
“Mang thai”
***
Muốn mang thai liền mang thai luôn, độ xứng đôi 100% cũng không phải nói cho vui
Trong thời kì mang thai thì tính khí thai sản sẽ vô cùng thất thường, như này này, Trần Yến lại bị gối đập vào đầu
“Em muốn ăn kem.” Thẩm Khinh Nùng tức giận.
“Không được.” Trần Yến thở dài, “Trong thời gian mang thai không thể ăn linh tinh được.”
“Em muốn ăn kem!”
“Ngoan nào.”
“Em.muốn.ăn.kem!” Thẩm Khinh Nùng hít mũi, nước mắt rơi xuống.
“Anh hông yêu em”
Trần Yến cười khổ: “Bảo bối, sao mà anh không yêu em được chứ?”
“Hôm qua anh còn ở với cô gái đó!!!”
“Chủ quầy thôi mà….”
Hôm qua lúc bọn họ đi siêu thị, có một Omega chạy đến có ý muốn làm quen, nhưng Trần Yến còn chẳng thèm nhìn cô
Nhưng Thẩm Khinh Nùng đang mang thai, cực kì nhạy cảm, chỉ cần hành động nhỏ thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy không an toàn
“Rõ ràng cô ấy có ý với anh.” Khóe mắt Thẩm Khinh Nùng lại đỏ lên.
“Nhưng anh không quan tâm cô ấy” Trần Yến lau nước mắt cho cậu, “Không khóc, nha?”
“Còn người chủ trì hôm khai giảng đâu? Viện nghệ thuật đâu, giảng viên vũ công nữa?”
Bắt đầu lôi chuyện cũ ra.
Trần Yến bế Thẩm Khinh Nùng rồi đặt lên đùi mình, xoa xoa bụng cậu: “Anh không quan tâm bọn họ, trong lòng anh chỉ có em, và cũng chỉ yêu một mình em mà thôi.”
“Nhưng anh không cho em ăn kem……” Thẩm Khinh Nùng “Hừ” một tiếng, quay mặt đi
Quay về thực tại
Trần Yến dỗ cậu nửa ngày thì Thẩm Khinh Nùng mới chịu bỏ qua chuyện ăn kem
Chuông thông báo từ WeChat vang lên, vừa hay điện thoại Trần Yến đặt ở bên cạnh Thẩm Khinh Nùng, cậu liếc mắt đọc dòng thông báo
【 Học đệ, add WeChat đi. Tôi là xx khóa xxx này】
Thẩm Khinh Nùng vô cảm né tránh cái ôm của Trần Yến, xách chăn đứng dậy
“Tiểu Nùng? Em định làm gì?” Trần Yến cùng qua đi.
“Phân phòng ngủ!”
Trần Yến: “……” Hắn cầm điện thoại lên, từ chối lời mời kết bạn
Đợi Thẩm Khinh Nùng đã ngủ say, Trần Yến mới bắt đầu rón rén bò lên trên giường, ôm chầm lấy cậu. Sau đó nhẹ nhàng thả tin tức tố ra trấn an Thẩm Khinh Nùng
Sau khi đánh dấu cả đời xong, hai người đi làm thủ tục kết hôn, dự định sẽ tổ chức một hôn lễ cực kì hoành tráng
Nhưng sáng nọ Thẩm Khinh Nùng ngửi được mùi bánh quẩy, suýt thì nôn ra. Chạy đến bệnh viện kiểm tra thì bùm một cái Trần Yến thành bố luôn
Trần Xu chỉ hận không chạy qua đánh chết Trần Yến
Vì thế mà hôn lễ bị trì hoãn.
Mang thai ba bốn tháng, bụng Thẩm Khinh Nùng dần dần to lên, không tiện đi học được nên xin nghỉ tạm thời
Trần Yến cũng xin nghỉ học luôn, lý do là chiếu cố lão bà.
Kết quả thì đại học của Cố Vi với Tưởng Lỗi cũng không tệ, Cố Vi học ở khoa sư phạm trường A, làm bạn cùng trường với Trần Yến và Thẩm Khinh Nùng. Tưởng Lỗi thì đi tỉnh
Mẹ Cố Vi có bạn thân làm ở khoa thai sản, đưa cho Cố Vi mấy bao thuốc bảo cậu ta gửi cho Thẩm Khinh Nùng
Leng keng ——!
Trần Yến ra mở cửa
“Nóng chết mất!” Cố Vi đưa thuốc cho Trần Yến, cởi áo khoác rồi ngồi phịch xuống ghế sofa
“Vất vả rồi.” Trần Yến nói.
“Ấy, không cần khách khí, anh em nhiều năm như vậy không phải ngại, Thẩm Khinh Nùng đâu?”
“Đang ngủ.”
“Thích ngủ vậy cơ à, được rồi được rồi.” Cố Vi nghỉ ngơi trong chốc lát, đứng lên, “Tôi về đây, chiều có tiết.”
“Được, đi thong thả.” Trần Yến tiễn cậu ta ra cửa
Trần Yến trở lại phòng khách —— hôm qua Thẩm Khinh Nùng nói muốn phân phòng ngủ nên dọn qua phòng khách
Thẩm Khinh Nùng đã tỉnh, xung quanh giường còn xây ổ. Nhìn thấy Trần Yến đi vào, cậu liền mở hai tay ra: “Ôm.”
Trần Yến ngồi vào mép giường: “Ai ôm?”
“Anh ôm!”
Trần Yến hài lòng ôm lấy cậu, Thẩm Khinh Nùng còn thơm vài cái vào má Trần Yến
Dường như người hôm qua với người đang nằm trước mặt hắn không phải là một
Thẩm Khinh Nùng xốc chăn lên, do bụng bầu nên có chút khó khăn, Trần Yến đỡ lưng cậu
“Tối em muốn uống canh gà.” Thẩm Khinh Nùng nói.
“Được.”
Thẩm Khinh Nùng lại thơm vào má Trần Yến
Thẩm Khinh Nùng mang thai chín tháng, có lẽ vài tuần nữa sẽ sinh
Bụng đã rất lớn, cực kì nặng, nhưng để tiện sinh sản nên mỗi ngày Thẩm Khinh Nùng vẫn chăm chỉ đi bộ dọc ven đường.
Trần Yến đi theo cậu.
Trên quảng trường có mấy bác gái đang nhảy, Thẩm Khinh Nùng đứng lại nhìn bọn họ một lúc
Bản nhạc lặp đi lặp lại nhiều lần, Thẩm Khinh Nùng cảm thấy bụng mình cũng đang động đậy theo
Cậu chỉ nghĩ rằng đó là hiệu ứng tâm lý mà thôi, mà hình như không phải
Trong bụng càng đập mạnh hơn.
Cơn đau bắt đầu rõ ràng, quặn lại thành từng cơn
Thẩm Khinh Nùng ôm bụng, sắc mặt trắng bệch: “T-Trần Yến!”
Trần Yến nhìn cậu như vậy, luống cuống không biết làm gì: “Tiểu Nùng!”
Hắn lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng gọi xe cứu thương
Hành động của bọn họ thu hút không ít sự chú ý
“Có người sắp sinh!”
“Alpha tránh hết ra, ai có kinh nghiệm lại đây giúp một tay đi!”
Một lúc sau xe cứu thương tới, nhân viên y tế khiêng Thẩm Khinh Nùng lên cáng cứu thương
“Trần Yến…” Thẩm Khinh Nùng đau đớn kêu lên
“Anh đây” Trần Yến nắm chặt tay cậu “Tiểu Nùng, đừng sợ….anh ở đây”
Thẩm Khinh Nùng đưa tay Trần Yến ra trước mặt, cắn một cái
Bố mẹ bọn họ đứng ngoài cửa, nôn nóng chờ đợi
Mấy tiếng sau, bác sĩ đi ra.
“Thế nào rồi bác sĩ!”
“Là nam, may là cả mẹ con đều khỏe mạnh.”
Cuối cùng cũng thở phào được rồi, Thẩm Khinh Nùng cũng được đẩy ra
Mọi người đều chạy tới an ủi Thẩm Khinh Nùng, mỗi mình Trần Yến bị ra rìa
Trần Yến: “?”
Hắn quyết định đi xem bé con, bây giờ chỉ có hai cha con bọn họ mới bầu bạn với nhau được thôi.
Trong lồng giữ nhiệt có một bé con. Tuy rằng bây giờ da dẻ vẫn còn nhăn nheo, nhưng Trần Yến nhìn phát cũng thấy được mắt của bé con này với mẹ nó giống hệt nhau, đều long lanh như giọt nước.
Trong lòng Trần Yến bỗng dưng hóa thành vũng nước
Sau khi Thẩm Khinh Nùng nghỉ ngơi xong, bọn họ lập tức quay trở lại trường
Bọn họ học chậm một năm, mỗi ngày đều vội muốn chết, buổi tối về nhà còn phải chăm sóc bé con nữa. May là Lục Thanh Tử và Tưởng Viện cũng ở đây, giúp đỡ hai người rất nhiều.
Thẩm Khinh Nùng đùa với bé con, nhẹ nhàng đưa nôi.
Hắn nút thắt không khấu hảo, mới vừa uy nãi.
Trong thời kì Omega mang thai ngực sẽ to lên một chút, Thẩm Khinh Nùng cũng đã biết chuyện này từ lâu, nhưng lúc ngực bắt đầu to lên cậu vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng
Sau khi Trần Yến phát hiện ra mỗi đêm lại thêm một nhiệm vụ: Mát xa.
Thẩm Khinh Nùng càng ngại hơn
Trần Yến vừa tắm xong, chợt thấy cổ áo Thẩm Khinh Nùng mở rộng, đột nhiên cảm thấy trong đầu xẹt qua một tia đen tối
Hắn bế Thẩm Khinh Nùng lên giường. Tất cả mọi thứ từ trong ra ngoài, nhất là ngực cậu đều bị hắn “xơi” sạch, lại còn bắt nạt Thẩm Khinh Nùng nữa
May là phòng bọn họ cách âm tốt, chắc là Lục Thanh Tử với Tưởng Viện sẽ không nghe được tiếng bọn họ làm loạn đâu
Xong việc, Thẩm Khinh Nùng nhìn ngực mình sưng đỏ…… Cậu cho Trần Yến một cước bay luôn xuống chơi với sàn nhà
Cục cưng của hai người tên là Trần Tân, cực kì ngoan ngoãn, không khóc cũng không nhiễu. Dù cho hai ông kia có vờn nhau ầm ầm nhưng vẫn nằm im ngủ ngon lành như cũ. Thẩm Khinh Nùng nhẹ nhàng thở phào, quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Yến nhưng lại bị hắn bế lên giường
Bọn họ tranh thủ ôn tập lại kiến thức của năm nhất, lúc đầu có chút khó khăn nhưng lúc sau cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, về nhà có bao nhiêu thời gian rảnh bọn họ dùng hết để chăm nhóc con.
Đương nhiên, mỗi lúc Trần Tân đang ngủ, hai người bọn họ sẽ làm loạn một phen, Trần Yến bảo là hắn đã nhịn lâu như vậy, bây giờ là lúc đòi lại tất cả
Thẩm Khinh Nùng vẫn có chút dè chừng, dù sao thì mẹ cậu với cậu vẫn đang sống chung một nhà —— tuy phòng của bọn họ cách nhau khá xa
Nhưng Trần Yến cứ hung hăng làm cậu đến phát điên, không kìm chế nổi giọng mình
Mỗi lần cậu kêu la lại chỉ làm Trần Yến thêm hứng thú mà thôi
Cơ mà
Tối nọ, Thẩm Khinh Nùng về đến nhà, Trần Yến cười tủm tỉm đi ra đón cậu, nói với cậu là phía bệnh viện đã tìm được loại thuốc tránh thai dành cho các cặp đôi có độ phù hợp 100% rồi
Thẩm Khinh Nùng mặt vô biểu tình “Ờ.”
Cơ mà trong lòng thì đã phát hoảng cả lên, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng