Chuyển ngữ: Phương
“Trần Yến ca ca, em thích anh!”
***
“Thẩm ca, Thẩm ca! Cứu cứu!” Tưởng Lỗi chạy vào.
“Sao nữa?” Thẩm Khinh Nùng hỏi.
“Phùng Hiên Thư, c-c-cậu ta muốn tìm tui để học toán!!! ”
“Ngon, không phải cậu thích toán lắm hở?”
“Không được không được không được, nhỡ làm sai thì cậu ta đánh tôi què chân mất!”
“Cậu phải làm được, nam nhi nam nhân lại sợ dăm ba mấy cái này?” Thẩm Khinh Nùng giả bộ nghiêm túc nói.
“Tôi…… Tôi làm được……” Tưởng Lỗi mím môi, quay sang thì thấy Trần Yến đang cười trộm, hét lớn: “Trần ca vô tâm đến mức nhìn tôi gặp nguy mà không nói gì saoo!!!”
Trần Yến: “Cậu làm được.”
Thẩm Khinh Nùng vỗ vỗ vai Tưởng Lỗi: “Tôi tin cậu.”
“Tưởng Lỗi ——” Giọng Phùng Hiên Thư ngoài cửa truyền tới
“Đây đây đây” Tưởng Lỗi chết mất
Cuối tuần sau Thẩm Khinh Nùng và Trần Yến sẽ thi tỉnh môn vật lý, cho nên Thẩm Khinh Nùng lấy cuốn sách mới mua sáng nay ra, viết đề và cách giải lên giấy.
“Ơ, đề như nào mà sao tính không ra?” Thẩm Khinh Nùng xem sách giải
“Trần Yến, cậu xem đề đi, tớ tính ra 2019, mà trong sách giải ghi 2008?” Thẩm Khinh Nùng đang cảm thấy vô cùng hoang mang khó hiểu.
Trần Yến lấy giấy nháp ra tính: “Là 2008.”
“Sai thế vẹo nào được!! Không thể sai không thể sai không thể saiii!!!! ” Thẩm Khinh Nùng giãy đành đạch như cá mắc cạn, mắc gì tính đi tính lại nãy giờ vẫn sai?
“Chỗ này sai rồi……”
“Im, cậu im. Để tớ tự tính.” Thẩm Khinh Nùng vẫn không chịu thua, đọc đi đọc lại đề bài tiếp.
Cậu đọc lại đề bài thì thấy có một lỗi vặt, tưởng không to mà to không tưởng. Cuối cùng đâm ra cả bài đều sai.
Thẩm Khinh Nùng tính ra được kết quả đúng y như sách giải thì vô cùng thỏa mãn, tự nhiên nghĩ đến ban nãy có hơi kém duyên với Trần Yến, ngại ngùng quay đầu sang nhìn hắn: “Ừm……”
Trần Yến chỉ biết cười trừ nhìn cậu
“Không phải……”
“Cậu mà nói một câu xin lỗi nào thì tớ sẽ cưỡng hôn cậu đấy…” Trần Yến nói
Thẩm Khinh Nùng bị Trần Yến dọa đến mức đứng hình luôn rồi.
Trần Yến biết cậu đang nghĩ gì, giơ tay ra xoa xoa đầu cậu vài cái: “Đừng xin lỗi tớ, ngoan.”
Thẩm Khinh Nùng thở nhẹ, gật đầu: “Ừm.”
Thiệu Vân đi vào: “Cả lớp trật tự.”
Cả lớp trật tự, trở lại chỗ ngồi.
Thiệu Vân nói: “Cuối tuần này Trần Yến và Thẩm Khinh Nùng sẽ đi thi vật lý tỉnh, cùng vỗ tay vài cái nào. ”
Tiếng vỗ tay vang lên.
“Trần ca, Thẩm ca, mấy cậu nhất định phải giành được giải nhất!”
“Nhất trung là số mộttt.”
“Ác ——!!!”
……
Sau khi tan học, hai người vẫn như thường lệ dắt tay nhau về. Trời đã chạng vạng tối, tiếng lá cây xào xạc, giờ là thời điểm rất thích hợp để……..
Trên đường cực kì yên ắng, bây giờ chính là thời cơ của cậu
Não còn chưa load xong thì tay Thẩm Khinh Nùng đã cầm lấy tay Trần Yến rồi.
Trần Yến có chút kinh ngạc, lùi lại một bước, sau đó nắm lấy tay Thẩm Khinh Nùng.
Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến cho cậu cực kì nhiều động lực, Thẩm Khinh Nùng hít một hơi, nói: “Trần Yến…… Tớ…”
“Không.” Trần Yến duỗi tay bịt miệng Thẩm Khinh Nùng, đầu khẽ cúi xuống: “Để tớ nói trước….”
“…… Không cần, để tớ nói trước…” Thẩm Khinh Nùng cự tuyệt.
“Nhưng có điều này tớ cần phải nói trước…… “Trần Yến ngẩn người
Thẩm Khinh Nùng tiến lên một bước, ngây ngô mà hôn hắn, tiếng tim đập vang lên thình thịch, dưới bóng tối lại càng rõ ràng hơn.
Lúc tách ra, hai người ai nấy đều thở hổn hển.
Thẩm Khinh Nùng ôm Trần Yến, ghé sát vào tai hắn: “Trần Yến ca ca, em thích anh!”
Trần Yến không thể tưởng tượng nổi: “Cậu nói……”
“Đôi khi não tớ hơi chậm một tẹo, nhưng tớ hổng có ngốc nha? Nhiều lúc không tìm thấy cậu chắc tớ sẽ lo chết mất, lúc thấy cậu vui vẻ, tớ cũng vô tình vui lây, không biết tại sao nữa. Lúc cậu hôn tớ, ừm…tim đập nhanh lắm…Tớ không thể nghe ai đó bảo cậu không tốt được, bởi vì…trong lòng tớ, cậu vẫn luôn là người tuyệt vời nhất mà… Này không phải thích thì là gì chứ?” Thẩm Khinh Nùng nhoẻn cười, vùi mặt vào cổ Trần Yến.
“Người đâu?” Thẩm Khinh Nùng hỏi, “Cậu có thích tớ không….?”
“Có!!!!” Trần Yến nắm chặt lấy cánh tay cậu “Tớ thích cậu nhất trần đời.”
Thẩm Khinh Nùng kéo Trần Yến ra một con hẻm nhỏ u ám, áp hắn vào ven tường. Trần Yến đảo chính, nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Khinh Nùng, khẽ cúi xuống.
Thẩm Khinh Nùng nhắm mắt lại, chờ nụ hôn của Trần Yến
Một giây, hai giây, ba giây……
Thẩm Khinh Nùng bối rối, mở mắt ra.
Khóe miệng Trần Yến khẽ nhếch lên: “À quên nha, chúng ta còn có hợp đồng cơ mà. Trong đó cậu cũng có ghi không được phép hôn~”
Mặt Thẩm Khinh Nùng đỏ bừng, đạp lên giày Trần Yến: “Từ trước tới giờ có lúc nào cậu tuân thủ hợp đồng hở??? Tẹo nữa về sẽ xé nó sau…..” Thẩm Khinh Nùng cảm thấy bầu không khí cứng nhắc, tính xoay người đi về, “Không hôn thì thôi ch…Ư?”
Trần Yến kéo tay cậu lại, từng chút từng chút chiếm đoạt lấy môi cậu, khiến Thẩm Khinh Nùng không thở nổi.
“……Ưm……” Thẩm Khinh Nùng kéo vạt áo Trần Yến, bị cậu ta hôn đến thở không ra hơi mất thôi….
“Ư-Ưm…… Về nhà rồi tính……” Thẩm Khinh Nùng lúng túng đẩy Trần Yến ra.
Trần Yến ngẩng đầu, đôi mắt tràn trề mê hoặc
“Đi thôi.” Thẩm Khinh Nùng thúc giục hắn, thanh âm có chút hờn dỗi.
Trần Yến kéo tay cậu, chạy như điên về nhà.
Hai vợ chồng đang ngồi nói chuyện phiếm ven đường tự dưng thấy có bóng người chạy qua, liên tục cảm thán: “Ái chà…đúng là tuổi trẻ thể lực tốt, đêm hôm rồi vẫn chạy bộ được…”
Trần Yến kéo Thẩm Khinh Nùng về nhà mình, vừa về đã đặt Thẩm Khinh Nùng lên trên kệ để giày.
“Trần Yến, cậu nhịn từ bao lâu rồi?” Thẩm Khinh Nùng cười
……
Hôm sau, Thẩm Khinh Nùng tỉnh dậy, toàn thân đau nhức.
“Ngủ ngon không?” Trần Yến đã đứng ở cửa hồi lâu, nhìn cậu
“Mẹ nó……cậu………!” Thẩm Khinh Nùng còn định chạy ra đấm hắn một cái nhưng cả người đau nhức, ngã quỵ xuống. Trần Yến chỉ biết cười trừ, bế cậu lên giường.
“Xin nghỉ cho cậu rồi, hai ngày.” Trần Yến cười, “Bảo là cậu phát sốt.”
“Chỉ là dùng tay thôi mà, nghỉ cái gì mà nghỉ? Có phải què chân không đi được đâu…” Thẩm Khinh Nùng ngập ngừng nói, “Nghỉ tận hai ngày thì kiến thức đâu mà thi…”
Lúc Trần Yến gọi điện thoại báo phép cho Thiệu Vân, Thiệu Vân cực kì sốt ruột, vội vàng hỏi Thẩm Khinh Nùng có bị sao không, Trần Yến cũng hứa đi hứa lại là đảm bảo hai ngày đấy cậu sẽ không bỏ lỡ kiến thức thì Thiệu Vân mới an tâm cúp máy.
“Cậu hổng tin trình độ ăn nói của lão công nhà cậu à?” Trần Yến giơ tay định bóp má cậu
“Cút dùm?” Thẩm Khinh Nùng đẩy tay hắn ra, “Cậu là chồng tớ bao giờ đấy?”
“Nhưng tớ nhớ tối hôm qua rõ ràng……” Trần Yến chớp chớp mắt.
Thẩm Khinh Nùng ngượng chín mặt, huơ tay chặn miệng Trần Yến: “L-Là do cậu cưỡng ép tớ đấy chứ!”
Đêm qua Thẩm Khinh Nùng bị Trần Yến cưỡng ép gọi lão công cả tối
“Chà, tớ cũng không ngại cưỡng cậu lần nữa đâu.” Trần Yến nói xong còn định vồ tới
Thẩm Khinh Nùng hoảng sợ hét lớn: “Em sai rồii, lão công, em sai rồiii!!!” Nói xong liền bịt miệng lại, nhục chết cậu mất.
Trần Yến cảm thấy cực kì thỏa mãn, rút lui: “Tớ vừa mới nấu cháo ngao xong, ăn đi.”
Thẩm Khinh Nùng gãy tay rồi, mặc kệ Trần Yến đút cháo cho cậu.
“Ăn no chưa?”
“Ờ, xong… cậu định làm gì……Ư-”
Trần Yến lại đè Thẩm Khinh Nùng làm bậy một hồi, Thẩm Khinh Nùng cảm thấy cả người cậu muốn rụng rời luôn rồi.
Bọn họ ở nhà hai ngày, làm xằng làm bậy hai ngày. Lúc quay trở lại trường tay Thẩm Khinh Nùng còn run run, không viết nổi
“Thẩm ca, cậu khỏi bệnh rồi à?” Cố Vi hỏi.
“Khụ khụ, ừm, khỏi rồi.” Thẩm Khinh Nùng nói, cậu loáng thoáng nghe được tiếng cười trộm của Trần Yến, quay đầu lại trừng mắt một cái.
Trần Yến nín cười, cúi đầu làm bài tập.
“Thẩm ca……” Cố Vi có điều muốn nói nhưng lại thôi.
“Sao nữa cha?” Thẩm Khinh Nùng hỏi.
Cố Vi không nói được, cậu ta móc điện thoại ra, lên WeChat nhắn với Thẩm Khinh Nùng.
Cố Vi: Cậu là bạn trai của Trần Yến phải không?
Thẩm Khinh Nùng: Tf sao cậu biết?
Cố Vi: Quả nhiên là như vậy
Thẩm Khinh Nùng ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nói ra ngoài nha QAQ ”
Cố Vi hít sâu một hơi, trả lời: “Ok, tôi biết AA luyến sẽ không dễ dàng gì mà!”
“Cái đếch gì vậy?”
“Cậu yên tâm đi Thẩm ca, tôi sẽ không nói ra ngoài!”
Não Cố Vi nay bị úng nước hả, Thẩm Khinh Nùng nghĩ.Mấy chương sau Trần Yến đề cập khá nhiều đến tình dục à nha, cân nhắc chút