Thời điểm Vạn Dương Trạch đi về phía Du Việt, tựa hồ không có chút phòng bị nào.
Nhưng càng giống như là cố ý, Du Việt liếc mắt một cái liền nhìn thấy bản đồ của Vạn Dương Trạch thế nhưng được cầm trong tay hắn.
Quang minh chính đại!
Vạn Dương Trạch làm trò trước mặt Du Việt, nhét bản đồ vào túi bên trong áo.
Túi trước ngực.
Du Việt ôm tay đứng dưới cột điện chờ, ngón tay lúc có lúc không ấn trên cánh tay.
Bản đồ của Vạn Dương Trạch...... Nói dễ lấy, đúng là dễ lấy.
Nói không dễ lấy, cũng đúng là không dễ lấy.
Vạn Dương Trạch thế nhưng đặt thứ kia ở vị trí trước ngưc...... cũng là vị trí quan trọng nhất.
Hơn nữa, Vạn Dương Trạch sẽ không dễ dàng cho người khác cơ hội đánh lén ngực của hắn.
Tuy rằng tên kia hình như vẫn luôn không có phòng bị gì với y.
Trong đầu Du Việt không có kế hoạch gì, tóm lại y vui sướng đi về phía Vạn Dương Trạch phát ra lời mời tổ đội.
Du Việt rất ít khi mời Vạn Dương Trạch làm cái gì, chuyện xảy ra khác thường tất có yêu, Vạn Dương Trạch một bên đáp ứng, một bên lại sờ sờ bản đồ của mình, xác nhận nó vẫn còn ở đây.
(dreamhouse2255)
Du Việt: Hắn đã bắt đầu cảnh giác ta?
Quan Nguyên thôn rất lớn, đi bộ không ngừng nghỉ cũng phải cần tới một ngày một đêm mới có thể xuyên qua.
Nơi này là từ mười mấy thôn xóm nhỏ phụ cận hợp thành, càng không thể sử dụng phương tiện giao thông gì, không chừng nửa đường sẽ có học trưởng nhảy ra đánh bất ngờ.
Không biết khiến cho người ta sợ hãi, cũng khiến cho người ta hưng phấn.
Ở điểm tập kết cuối cùng không thiếu tân sinh, vì để tăng khả năng đánh thắng học trưởng, rất nhiều tân sinh cho dù không quen biết lẫn nhau cũng sẽ bắt đầu đoàn kết nhất trí.
Nhưng cũng có tân sinh sợ đắc tội học trưởng, chỉ dám ở một bên nhìn minh hữu gặp nạn.
Du Việt cùng Vạn Dương Trạch sóng vai đi về phía ngõ nhỏ, lại xuyên qua từng con phố.
Mặt trời lên cao, thời tiết bắt đầu nóng bức.
Du Việt hỏi Vạn Dương Trạch: "Cảm giác về phương hướng của ngươi thế nào? Ngay từ đầu ta vẫn luôn đi theo ngươi đó."
Vạn Dương Trạch nhìn vị trí thái dương, "Cảm giác về phương hướng của ta không thành vấn đề."
Cứ đi như vậy mãi?
Trong lòng Du Việt càng ngày càng bồn chồn, "Không phải nói là có bẫy rập sao? Sao có thể thuận lợi như vậy? Bọn họ không phải là còn chưa có rời giường đi?"
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch: "Sớm muộn gì cũng sẽ đến."
Nếu thành công chặn được tân sinh trong nhiệm vụ, học trưởng sẽ nhận được số điểm tương ứng, không có ai sẽ vì ngủ bỏ quan cơ hội trân quý này.
Hai người đi đi, gặp phải một nam sinh đơn độc hành động.
Vạn Dương Trạch không quen biết, chỉ nhìn thấy Du Việt cùng người nọ xa xa đối diện, bỗng nhiên hai người đều rất kích động đi về phía đối phương, ôm một cái ôm thật lớn.
Vạn Dương Trạch nhăn mi lại, đây lại là tiểu tử từ đâu chạy tới, sao hắn lại không quen biết chút nào?
Cũng chưa từng nghe Du Việt nói qua.
Du Việt cùng nam sinh lùn kia ôm chặt lấy nhau, y nghiến răng nói, "Hay cho tiểu tử ngươi, ca ca cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi!"
Nam sinh kia vừa khẩn trương lại mang theo chút may mắn, "Du ca, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, lúc ấy ta trộm đồ của ngươi xong nộp lên, kết quả chủ tiệm nói cho ta, người mà ta trộm chính là Du Việt, nếu ta biết là ngài, ban đầu ta sao còn dám có loại suy nghĩ đó? Cho ta mười cái lá gan ta cũng không dám."
Du Việt không tin, "Chủ tiệm kia cũng không nhất định có quen biết ta."
"Là thật!" Nam sinh một bộ biết vậy chẳng làm, "Mấy người đó đều là lão sư từ các phân hiệu khác phái tới, bằng không chính là cảnh sát phân cục, bọn họ đều rất hiểu biết về nhóm Alpha chất lượng tốt của Đế Đằng, vì cẩn thận hiểu rõ các ngươi, chờ sau này chiêu các ngươi tới các bộ phận công tác, bọn họ sẽ nặc danh lên diễn đàn tìm hiểu, thậm chí là bình luận, càng miễn bàn bọn họ đã xem qua ảnh chụp của các ngươi bao nhiêu lần." Nam sinh nói xong còn rất là ủy khuất.
(dreamhouse2255)
Du Việt nghe nửa ngày nới tìm được một cái trọng điểm, "Lão sư cũng thích xem diễn đàn?"
Hình như rất cảm thấy thẹn.
"Đương nhiên, có ai lại không đi xem người của mấy đại gia tộc? Hai nhà Vạn Du các ngươi ở trên diễn đàn chiếm nhiệt độ cao nhất, cho nên thanh danh cũng vang dội nhất."
Du Việt bán tín bán nghi, nam sinh lại nói, "Lúc ấy ta liền nói điểm này ta từ bỏ, cộng vào cho ngài, nhưng người ta nói không được, bằng không ta khẳng định trả lại cho ngài."
Vạn Dương Trạch nhìn thấy Du Việt vẫn còn đang cùng nam sinh kia lải nhải lài nhài, hai người bộ dáng khăng khít hận không thể ép đối phương vào trong xương thịt, cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Không nên.
Ngụy Phàm Lĩnh còn chưa rửa sạch sẽ, hiện tại lại tới một nam Alpha nhỏ xinh không tên không họ?
Nam sinh đầu bù tóc rối, hắn cười làm lành nói, "Ca, Du ca, ta cầu ngươi, ta thật sự sai rồi, một đường này ta hộ tống các ngươi không cần bất luận hồi báo gì được không? Ngươi đừng ôm, xương của ta sắp gãy rồi."
Du Việt buông hắn ra, lại vỗ vỗ tay của mình, "Muốn hộ tống ta, làm như ta cần ngươi hộ tống vậy, nghĩ cũng tốt quá, còn không phải là muốn theo ta qua cửa sao?"
Nam sinh ngượng ngùng vò đầu, "Aizz, cái này cũng có thể bị ngài biết, ta thật sự biết sai rồi, ta cõng đồ vật giúp ngài."
(dreamhouse2255)
Du Việt: "Để ngươi cõng hộ, của cải của ta còn chẳng phải là sẽ mất hết?"
Nam sinh: "Ta nào dám!"
"Tên ngươi là gì? Trường nào lớp nào? Ca ca Du Việt của ngươi không phải người hiền lành gì, sẽ không bị ngươi hãm hại còn để ngươi tiêu dao." Du Việt nhéo mặt của đối phương một cái, "Ngươi sẽ không có cơ hội đi lừa người khác nữa."
"Ca, ta là Ninh Quảng, lớp 5 Tây giáo...... Hiện tại ta thật tình thừa nhận sai lần, hy vọng chờ nhiệm vụ kết thúc ngài đại nhân không để ý tiểu nhân, tha cho ta một lần...... Phân hóa suất của ta chỉ có 29%, rất đáng thương, không trộm của người khác ta thật sự sẽ không hoàn thành nhiệm vụ được, lão bản kia biết ta trộm còn dung túng ta, không chừng là muốn thông qua ta dạy cho các ngươi một bài học, để mấy Alpha ưu tú các ngươi hiểu rằng phải thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác, cho dù là người thân cận nhất cũng không thể quên đề phòng?"
Du Việt thiếu chút nữa cười ra, "Năng lực cưỡng từ đoạt lí không kém hơn kỹ thuật làm việc của ngươi nha. Ý của ngươi là, ngươi trộm ta, ta còn phải cảm tạ ngươi dạy cho ta một bài học quý giá?"
Ninh Quảng cười ngây ngô xua tay, "Không cần, ca, ta thật sự không dám, sau này ta còn muốn tiếp tục học tập ở Đế Đằng, ta không dám đắc tội ngươi, chuyện ván đã đóng thành thuyền ta không có biện pháp, nhưng ta muốn tận lực bổ cứu, ngài cứ nói đi, cần ta làm cái gì, Ninh Quảng ta qua sông vượt biển cũng không chối từ."
Du Việt híp mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một vòng, "Không cần ngươi."
"Vậy ta cũng đi theo ngài, luôn sẽ có thời điểm cần tới ta." Ninh Quảng đi sát theo sau Du Việt.
Du Việt đi về phía Vạn Dương Trạch, Vạn Dương Trạch nghi hoặc nhìn về phía Ninh Quảng giống như một cái đuôi đi theo sau Du Việt.
Vạn Dương Trạch hỏi, "Đây là ai?"
(dreamhouse2255)
Du Việt bĩu môi, "Trợ thủ đắc lực của ngươi."
"Của ta?" Vạn Dương Trạch không hiểu ra sao.
Du Việt thở dài: "Nếu không phải vì tiểu tử này, điểm của chúng ta không thể nào ngang hàng, hắn trộm một cái tín vật của ta, làm ta thiếu mất 100 điểm, ngươi nói đi, các ngươi có phải một đội hay không?"
Vạn Dương Trạch: "......"
Bắt đầu từ buổi sáng, ba người mã bất đình đề đi thẳng tới buổi chiều, Du Việt đã khá mệt.
Y lười biếng đánh một cái ngáp, "Ta đói bụng, hai người các ngươi là máy sao? Vì sao một giọt nước cũng không cần uống?"
Vạn Dương Trạch: "Không phải."
Một buổi sáng vẫn luôn đi về phía tây, Vạn Dương Trạch cùng Ninh Quảng một câu cũng không nói, giống như là kẻ thủ khổ đại cừu thâm.
Ninh Quảng luôn cảm thất Vạn Dương Trạch muốn tự tay xé nát hắn, hắn tò mò nhìn Vạn Dương Trạch, rồi lại nhìn Du Việt, "Vạn ca...... Du ca, các ngươi ở chung có vẻ rất tốt nha, quan hệ tốt hơn mấy Alpha độc lai độc vãng kia nhiều, sao bên ngoài đều nói quan hệ của hai người các ngươi là kém nhất?"
Du Việt từ trên cao nhìn xuống hắn, "Thưởng thức lẫn nhau hiểu không tiểu tử, cao thủ so chiêu các ngươi không hiểu."
"Cho nên mới phá lệ quý trọng lẫn nhau sao?" Ninh Quảng nghiêng đầu hỏi.
(dreamhouse2255)
Du Việt ngây ngẩn cả người, "Quý trọng thế nào? Giống như các nhà mỗi lần đi WC đều nắm tay đi cùng sao?"
Ninh Quảng nói, "Ta không biết, nhưng hai người các ngươi thật sự mang tới cho người khác cảm giác như vậy."
"Có thể là chúng ta sợ đối phương sẽ trộm học trong WC đi." Du Việt nghèo đủ rồi, nhìn về phía Vạn Dương Trạch, "Ngươi ngay cả ba lô cũng không có, khẳng định là không có thức ăn?"
Vạn Dương Trạch gật đầu, "Ừ, ngươi muốn ăn cái gì? Ta đi mấy nhà phụ cận xem thử xem."
"Dù sao ta cũng không có tiền." Tiền mà Du Việt kiếm được đã dùng hết, thời điểm đi tới Quan Nguyên thôn chính là trạng thái nghèo rớt mùng tơi.
Vạn Dương Trạch lúng túng, "Ta cũng không có."
"...... Vậy ngươi muốn đi trộm gạo trong lu nhà người ta sao?" Du Việt tỏ vẻ khó có thể tin, "Vạn Dương Trạch ngươi thế nhưng cũng có thể làm ra loại chuyện như vậy?"
Vạn Dương Trạch: "...... Cũng không phải là không thể, sau khi thi đấu kết thúc ta sẽ trả tiền lại cho bọn họ."
Du Việt đói bụng, đi trộm chút cơm cũng không phải là không thể.
Kỳ thật Vạn Dương Trạch biết, nói tốt một chút là có thể ăn nhờ bữa cơm, tuổi như các cụ thích nhất là loại hình như hắn.
Du Việt nhìn Vạn Dương Trạch, nói, "Quan Nguyên thôn có một cái truyền thuyết, nói cô nương nơi này bởi vì thôn quá nghèo, cha mẹ không muốn gả xa, để sau này còn tiện dưỡng lão, người bên ngoài cũng không muốn tới nơi này ở rể, cho nên bọn họ rất cần một cô gia nghèo khó tới
cửa, lấy bộ dáng của ngươi, nếu thật sự đi xin cơm, nói không chừng sau này sẽ ở lại tạo phúc cho toàn bộ thôn xóm."
Vạn Dương Trạch chưa từng nghe qua câu chuyện này, nhưng đã nghĩ đến tình cảnh xấu hổ khi đối phương đưa ra yêu cầu quá đáng.
Du Việt chậm rì rì nhìn về phía Ninh Quảng, "Cho nên, Ninh huynh đệ, tới thời điểm để ngươi biểu hiện giá trị tồn tại rồi."
Ninh Quảng đỏ bừng mặt, "Ta...... Ta đi xin cơm sao? Nếu như người ta giữ ta lại làm con rể tới cửa, ta lại không đánh được đối phương thì làm sao bây giờ?"
Du Việt vỗ vỗ bả vai hắn, "Đây đối với ngươi chính là chuyện tốt, không cần phí tâm phí lực đi trộm tín vật của ngươi khác cộng thêm điểm cho mình, cha vợ sẽ làm ngươi phát huy ra được giá trị của bản thân."
Ninh Quảng chuẩn bị đi, dự định xem xem nhà ai có cô nương chuẩn bị xuất giá, thuận tiện xin bát cơm.