"Cảnh Trực, cậu đi về trước đi, lát nữa anh với em ấy về sau." Lục Hành ghé vào bờ hồ, nói với Cảnh Trực.
Dương Niệm Thù ngượng ngùng, Cảnh Trực tiến lại gần, cậu chui xuống dưới nước trốn.
Cảnh Trực đem cá cầm về bãi cắm trại của bọn họ.
"Lão Cảnh, bọn Niên Trư đâu?" Cao Hưng thấy chỉ có mình Cảnh Trực ôm cá trở về liền hỏi.
"Uầy, cá lớn như thế này bắt được ở đâu đấy?"
"Niên Trư bắt trong hồ nước đấy." Cảnh Trực đem cá bỏ vào trong nồi, hai người không biết làm cá, đành lại bên suối lấy nước bỏ cá vào trong, chờ chờ Dương Niệm Thù trở về.
"Cao Hưng, cậu nói xem, Hành ca đối với Niên Trư có chút... đặc biệt, đúng không?" Cảnh Trực lấy ảnh chụp mưa sao băng tối qua ra xem, nói chuyện cùng Cao Hưng.
Y dùng từ "đặc biệt", vốn muốn dùng từ "khác lạ", nhưng hành động của Lục Hành lại cao hơn một bậc so với hai chữ "khác lạ".
Y, Cao Hưng cùng Lục Hành có thể xem là bạn bè thân thiết của nhau, quan hệ rất tốt, chơi lâu nên cũng hiểu nhau, nhưng bình thường tiếp xúc cũng ở mức độ vừa phải.
Nói theo cách khác chính là "lạnh lùng", Lục Hành lúc nào cũng giữ "khoảng cách an toàn" với người khác.
Cho tới khi gặp được chàng trai tên Niên Trư này, Lục Hành bỗng nhiên liền trở nên bình dị gần gũi.
"Đúng thế thật." Cao Hưng xem ảnh trong camera của Lục Hành, vừa hay xem đến ảnh Lục Hành chụp riêng cho Dương Niệm Thù, "Cậu nói xem, vì sao ảnh Hành ca chụp luôn đẹp hơn so với chúng ta nhiều đến thế chứ?"
Cảnh Trực quay đầu nhìn thoáng qua, không nói gì.
Cao Hưng liếc mắt nhìn y một cái, cảm thấy y rất kỳ quái, tiếp tục xem ảnh.
Ba người bọn họ đều nằm trong câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường học, thi thoảng sẽ tham gia những hoạt động nhiếp ảnh do trường học tổ chức.
Nhà Lục Hành rất giàu có, thiết bị trị giá mấy chục vạn đối với anh cũng giống như đồ chơi mà thôi.
Lục Hành cũng không phải quá đam mê nhiếp ảnh, anh chỉ coi đó như một thú vui, coi như vừa chơi vừa học. Lần này tới đây ngắm mưa sao băng, cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời, hình như trong nhà Lục Hành xảy ra chuyện, anh tới đây là để giải sầu.
Trừ bỏ khác biệt về thiết bị, Cảnh Trực tự nhận thấy kĩ năng chụp ảnh của mình có thể nói là kẻ tám lạng người nửa cân so với Lục Hành.
Xem ảnh chụp của Dương Niệm Thù, y cũng muốn khen một tiếng, chụp thật đẹp.
Ảnh chụp lúc ngẫu hứng, phi thường tự nhiên.
Đặc biệt là ánh mắt của cậu, sáng lấp lánh, thực thuần khiết, chính là kiểu người hiền lành tâm không chút phòng bị, là nét chất phác điển hình của trẻ em miền núi.
Xem thêm vài tấm khác, Lục Hành đúng là biết chớp lấy thời điểm đẹp, hoàn toàn không có tấm nào xấu cả.
Chỉ có Lục Hành mới chụp được như thế.
Trong ảnh chụp của bọn hắn, nụ cười của Dương Niệm Thù vẫn đẹp như vậy, nhưng rõ ràng là có điểm diễn, cách ống kính camera vẫn có thể thấy nụ cười của cậu cứng đờ.
Thấy Cảnh Trực thất thần, biểu tình càng ngày càng nghiêm túc, Cao Hưng đá y một cái, hai bên trừng mắt nhìn nhau, có điểm hoảng hốt, "Làm sao vậy? Mặt mày như thế là sao? Vừa xem được cái gì đấy? Hành ca thật sự đã đánh dấu Niên Trư sao? Niên Trư là Omega à?"
"Móa, đừng có ăn không nói có như vậy." Cảnh Trực huých vai Cao Hưng, cười mỉa, "Không có gì dâu, bọn họ đang bơi lội."
"Ô? Bơi chỗ nào đấy, tớ cũng muốn đi." Cao Hưng ném di động, oang oang đòi đi xem.
"Đừng đi." Cảnh Trực kéo lấy hắn, hạ giọng, "Bọn họ cởi trần."
"Clm, Hành ca bạo quá......" Cao Hưng có chút khẩn trương, "Ảnh thật sự coi trọng Niên Trư sao? Nhưng mà không được, Niên Trư nhỏ như vậy, thoạt nhìn còn chưa tới 16, còn chưa trưởng thành. Hơn nữa hết ngày hôm nay tụi mình phải về rồi, Hành ca không thể làm thế với con nhà người ta chứ."
"Đừng nói bậy, bọn họ chỉ là bơi mà thôi." Cảnh Trực cũng cảm thấy lời nói của mình không có sức thuyết phục, liền bổ sung thêm một câu, "Bơi cũng xa lắm."
Ở thành phố có bể bơi chính quy lớn, năm nào trường học cũng tuyên truyền không thể đi bơi nơi sông suối bên ngoài, các vị huynh cũng luôn dạy con mình phải chú ý an toàn. Hơn nữa sông trong thành phố đều bị ô nhiễm nặng, bọn họ căn bản không có cơ hội đi bơi lội ở đó, đối với việc tắm sông + khỏa thân vẫn là tương đối chấn động. . Được copy tại ++ T RUмtгцуen.ME ++
Đúng là trẻ con miền quê vẫn có sự khác biệt, không đi tắm sông ở đây thì quá là thiếu sót.
Lúc Dương Niệm Thù học tiểu học, Dương Thụ vẫn thường hay dẫn cậu đi bơi lội, lúc cậu phân hóa thành Omega thì mới hạn chế lại.
Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, nhất định phải bơi cho đã.
Lục Hành lên bờ trước.
Dương Niệm Thù chỉ đem theo một cái khăn, Lục Hành cầm khăn đứng bên bờ lau khô tóc.
Lau khô rồi, Lục Hành đem khăn lông vắt trên vai, đón Dương Niệm Thù lên bờ.
Dương Niệm Thù ló đầu lên, trộm nhìn một cái.
Cậu nói thầm trong lòng, cả hai đều là Omega, vì sao vũ khí* của ông chủ Lục lại hiên ngang đến như vậy.
*Vũ khí: súng ống đạn dược giữa hai chân của ông chủ ó:)
Không lẽ là do chế độ dinh dưỡng của người thành phố tốt?
Lục Hành vươn tay, "Niên Trư, em muốn lên chưa?"
"Dạ." Dương Niệm Thù dời đi tầm mắt, phục hồi lại tinh thần, bắt lấy tay Lục Hành, ra khỏi hồ nước.
Cậu vuốt nước trên mặt, lắc lắc đầu.
Lông mi của cậu rất dài, giống như cái cần gạt nước, giọt nước chảy xuống theo đường cong nơi đuôi mắt.
Lúc vừa đứng dậy, một giọt nước bỗng bắn vào mắt Dương Niệm Thù, cậu đành nhắm mắt nương theo tay Lục Hành để lên bờ.
Bờ hồ có nhiều rêu đọng, Dương Niệm Thù không cẩn thận đạp lên một tảng rêu, liền mất thăng bằng, "A" một tiếng lôi theo Lục Hành té ngã trở lại vào trong nước.
Dương Niệm Thù mới vừa ngã vào trong nước, bị cả người Lục Hành ập tới lại càng chìm sâu, cậu không kịp thở, ngay lập tức bị sặc nước.
Lục Hành đã học qua khóa cứu hộ, vòng đến phía sau Dương Niệm Thù, vòng tay qua dưới nách nâng cậu lên.
Dương Niệm Thù bơi rất tốt, bị sặc hai ngụm nước, há mồm thở dốc một lúc liền ổn.
Thế nhưng Lục Hành lại không buông tay ra, tay phải vẫn ghì ở trước ngực cậu, đưa cậu lên bờ, thanh âm rầu rĩ, "Anh đưa em qua đó."
Cỗ tin tức tố đắng ngắt kia lại không chịu khống chế mà thoát ra, bao phủ lấy Dương Niệm Thù.
Nhưng nó lại không gay gắt như mọi khi, tin tức tố khô nóng của anh, hương vị vẫn không đổi, chỉ là lại trở nên ôn nhu bình thản đến lạ.
Nếu như nói tin tức tố vốn có của anh là như được trộn với rượu mạnh, thì mùi hương lúc bây giờ chính là được tăng thêm hương chocolate cùng bơ nguyên chất, không lẫn chút tạp chất nào cả.
(Sẵn đây cho mình hỏi bạn nào biết từ "ma tạp" trong "ma tạp cà phê" nên được edit lại thành gì cho nó có vẻ thuần Việt thì chỉ mình với nhé ><, nó là mùi của LH nhưng mình không biết nên để như thế nào cho hay nên để nguyên bản gốc ><)
Vị đắng qua đi, còn lại chính là thơm ngọt mềm mại như tơ lụa.
Nhưng mà Dương Niệm Thù lại hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc Cao Hưng cầm khăn lông tới, vừa vặn trông thấy một màn như thế.
Lục Hành ôm lấy Dương Niệm Thù từ phía sau, vùi đầu ở sau cổ cậu, Dương Niệm Thù còn há mồm thở dốc.
Toàn bộ không gian đều tràn ngập mùi tin tức tố, nồng tới mức người ta không dám tới gần.
Tin tức tố không hề có tính công kích, ái muội lại kiều diễm.
Nếu như không có mùi tin tức tố tràn lan, Cao Hưng còn có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân rằng thứ hắn nhìn thấy chỉ là sự trùng hợp, nhưng theo tình hình hiện tại thì......
Cao Hưng liếc mắt, không dám xem nhiều, cầm khăn lông, kinh hoảng thất thố bỏ chạy.
Cảnh Trực nhìn thấy Cao Hưng cầm khăn chạy về.
Còn chưa tới 10 phút, lại hớt ha hớt hải chạy về là sao.
Hỏi hắn, "Làm sao thế, không tìm được bọn họ hả?"
"Ờm." Mắt Cao Hưng đảo trái phải, ấp úng lên tiếng.
Sợ Cảnh Trực sẽ qua đó, hắn giữ chặt Cảnh Trực: "Thôi chúng ta đi đánh vẩy cá đi."
Cảnh Trực không nghi ngờ hỏi, "Cậu biết đánh vẩy hả?"
"Không biết, nhưng có thể học. Không phải chuyện gì cũng để cho Niên Trư làm hết được, cậu nhìn hướng dẫn viên của nhóm Lại Anh đi, nấu cơm còn không thèm nấu."
Lúc Dương Niệm Thù cùng Lục Hành trở về, Cao Hưng cùng Cảnh Trực đang mày mò học cách đánh vẩy cá.
Cá đã được làm sạch sẽ, nhưng bụng cá thì chưa được mổ.
"Để em làm cho." Dương Niệm Thù chủ động nhận lấy, ngồi xổm trên mặt đất làm.
Cao Hưng trộm nhìn hai người họ, phát hiện tóc cả hai đều ướt, vẻ mặt Lục Hành vô cùng có vẻ thần thanh khí sảng.
*thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu.
Mùi đắng trên người Dương Niệm Thù cũng đã phai, xem ra đã được tẩy rửa rồi.
Lục Hành không tiến lại gần, mà xoay người đi vào lều.
Cao Hưng ngồi xổm xuống bên cạnh Dương Niệm Thù, làm bộ như muốn học cậu cách làm cá.
Lúc Cảnh Trực đi rồi, Cao Hưng thấy bốn bề vắng lặng, liền nói chuyện phiếm cùng Dương Niệm Thù, "Niên Trư, anh nghe nói ở đây tuổi còn nhỏ vẫn có thể kết hôn đúng không?"
Lúc hắn vừa mới xuống xe, trên đường có nhìn thấy một cô gái đang ôm một đứa trẻ, mới đầu còn tưởng là chị đang ôm em, cô gái kia thoạt nhìn mới có khoảng 15, 16 tuổi.
Không ngờ tới một lúc sau người con gái kia liền vén áo lên cho con bú.
Cả lò nhà Cao Hưng còn sốc, nói chi một mình hắn.
"Vâng. Đa số người ở đây đều lập gia đình sớm." Dương Niệm Thù nâng lên cánh tay, cọ cọ mũi trên áo, "Em nghe nói có người 14 tuổi đã làm mẹ rồi."
"Hả?!" Cao Hưng há hốc, một lần nữa sốc không chịu nổi.
"Cơ mà không phải luật hôn nhân đã quy định 18 tuổi mới có thể kết hôn hay sao? Không ai nói gì à? 14 tuổi sinh con thế nào được?"
"Bọn họ không đăng kí kết hôn." Dương Niệm Thù cười, "Cao Hưng ca, ở nơi này chính là như vậy. Tổ chức một bữa tiệc, mời người trong thôn tới ăn sẽ được tính là đã lập gia đình. Kết hôn mà không làm tiệc rượu sẽ không được người khác công nhận. Nếu bị phía trên huyện để ý, thì sẽ đi làm giấy đăng kí kết hôn rồi mới về mở tiệc sau."
"Ở đây cũng...... quá tùy tiện đi." Cao Hưng cười một tiếng, cuối cùng cũng hỏi tới điểm mấu chốt: "Niên Trư, thế khi nào thì em kết hôn vậy?"
"Em á? Còn sớm quá, em còn muốn đọc sách, đi học đại học, nhìn xem thế giới bên ngoài." Dương Niệm Thù cười ngây ngô, "Cao Hưng ca, các anh ở đâu vậy? Sau này em tìm tới chơi với các anh."
"Đi học đại học, nhìn xem thế giới bên ngoài." —— những lời này nghe tới rất quen tai.
Cẩn thận nghĩ lại, đây không phải là những gì lúc trước Lục Hành nói với Niên Trư sao.
Lúc ấy Lục Hành nói xong, còn nói muốn giúp đỡ Niên Trư, mỗi năm chu cấp tiền học phí cho Niên Trư gì đó, Niên Trư lúc ấy không đáp ứng, chỉ trả lời qua loa lấy lệ.
Chẳng lẽ bây giờ bọn họ đã thỏa thuận xong?
Lục Hành còn nói với Niên Trư điều kiện này nọ, vậy giữa bọn họ thật sự có loại giao dịch mờ ám nào đó rồi?
Niên Trư tuy rằng không phải Omega, nhưng là lớn lên xinh đẹp, thanh thiếu niên tuổi dậy thì có loại tâm tư kia cũng là chuyện bình thường.
Giáo viên của bọn hắn cũng có một cặp chính là đôi chim cu AA đó thôi.
Nhưng là, bọn hắn là Alpha sắp phải rời đi, hơn nữa là rời đi trong hôm nay, lát nữa là phải xuống núi đi về nhà.
Chẳng lẽ Lục Hành thật sự là tra nam, lấy việc giúp đỡ ra để lợi dụng Niên Trư?
Không thể nào a, mọi khi Lục Hành rất chính trực, được xưng là nam thần chốn vườn trường, người thích anh có thể xếp thành hàng dài, còn chưa thấy ai được anh đặc biệt chú ý đến.
Bố của Lục Hành bao dưỡng Tuesday bên ngoài, bố mẹ anh vừa ly hôn, có khi nào chuyện này khiến cho anh bị đả kích trầm trọng, khiến cho anh cũng thích bao dưỡng tiểu tình nhân như bố mình?
Tự mình Cao Hưng não bổ một trận, tự mình suy nghĩ đến mặt đỏ tai hồng.
Lục Hành bưng một ly chocolate nóng lại gần, ngồi xổm xuống, "Niên Trư, uống một chút đi, cái này ấm này."
Quay đầu lại hỏi, "Cao Hưng, sao mặt cậu đỏ vậy?"
"Nóng...... nóng thôi." Cao Hưng im miệng, ở yên một bên mà quan sát.
"Hành ca, đây là cái gì a, nghe thơm quá."
"Chocolate nóng, nấu riêng cho em đó, uống một miếng đi."
"Cảm ơn Hành ca, anh để bên cạnh đi, em làm cá xong sẽ uống ngay."
Lục Hành không nói không rằng, trực tiếp đưa cái ly đến bên miệng Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù ngẩng đầu nhìn Lục Hành, uống một ngụm từ ly trên tay anh.
"Thật ngọt, cảm ơn Hành ca."
Dương Niệm Thù nghĩ thầm: ông chủ Lục thật tốt.
Suy nghĩ này vừa mới bật ra trong đầu, liền thấy Lục Hành cũng cầm cái ly vừa rồi lên uống một miếng.
Dương Niệm Thù: ông chủ Lục đúng là có điểm không phúc hậu, không phải nói làm riêng cho mình uống sao? Lỡ uống trúng nước miếng của nhau thì thế nào giờ.
"Trên núi không có sóng, đợi lát nữa xuống núi, thêm WeChat đi." Lục Hành uống một ngụm, nghĩ thầm, chocolate nóng mới ra lò, không biết có nóng quá hay không. Anh nếm thử một chút, cảm thấy còn hơi nóng, sợ làm Niên Trư bị phỏng.
Cao Hưng vốn dĩ cảm thấy Lục Hành chính là một tên tra nam, nhưng nhìn anh xong việc còn biết làm chocolate nóng đút cho cho Niên Trư, coi như còn có chút lương tâm.
"Niên Trư, chờ lát nữa anh cũng add WeChat với em. Tụi anh về thành phố rồi, sau này nhớ đến tìm bọn anh chơi."
Cao Hưng nói xong, ý vị không rõ mà liếc nhìn Lục Hành một cái.
Tâm tình Lục Hành cũng không tồi, trên mặt luôn mang ý cười.
"Được chứ, mùa Đông các anh cũng có thể ghé đây chơi. Mùa Đông thác nước có thể đóng băng nữa đó." Làm xong cá, Dương Niệm Thù ôm nồi đứng lên.
"Chúng ta ăn cơm trưa sớm thôi, từ trên núi bên kia đi xuống có thể lâu hơn dự kiến, xe chờ chúng ta đang ở bên đó."
Dương Niệm Thù nói xong, liền chuẩn bị đi nấu cơm.
Trước tiên dùng dầu chiên một chút cá, rồi nấu canh. Còn nấu thêm thịt bò Tây Tạng khô cùng nấm dại và rau rừng.
Canh cá màu trắng đặc sệt, vị ngon lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Dương Niệm Thù làm vô cùng thuần thục, vừa nhìn thấy là biết cậu rất hay nấu ăn.
Ngay cả Cảnh Trực cũng phải khen ngợi Dương Niệm Thù rất đảm đang, nếu cậu là Omega thì sẽ ngay lập tức đến cửa cầu hôn.
Dương Niệm Thù cười cười, làm bộ thẹn thùng, không nói gì thêm.
Cao Hưng nhìn Lục Hành: "Về sau Omega nào được gả cho Niên Trư đúng là có phúc, đẹp trai như vậy, đã thế cái gì cũng biết làm. Đúng không, Hành ca?"
Lục Hành câu môi, để lộ một nộ cười sâu xa.
Cao Hưng: Quả nhiên, thuộc tính làm kim chủ của Lục Hành thức tỉnh rồi, cái tên tra nam này.
Bốn người vùi đầu ăn cơm, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau.
Dương Niệm Thù: Ăn xong bữa là có thể xuống núi, vĩnh biệt ông chủ Lục, tuyệt vời quá.