Hai người nghỉ lại quê một đêm.
Trên đường ra sân bay, Giang Nhược kể chuyện lúc mới đến gặp Tống Thi Vận, Tịch Dữ Phong lập tức nhíu mày: "Cô ta lại muốn làm gì?"
Giang Nhược nói với anh có lẽ lần này là tình cờ, Tống Thi Vận trông thấy cậu cứ như chuột thấy mèo, quay đầu bỏ đi ngay.
"Nhưng mà vẫn bị em gọi lại." Giang Nhược nói: "Em thực sự muốn biết vì sao khi đó chị ta phải làm vậy."
Có điều đáp án nhận được khiến cậu hơi thất vọng, vì nó giống hệt những gì cảnh sát suy đoán. Tống Thi Vận trả lời rằng cô chỉ không chịu nổi cảnh cậu luôn là tâm điểm trong đám đông, được muôn người chú ý, càng không chấp nhận được việc lúc nào cậu cũng có thể gặp dữ hóa lành, thần may mắn luôn mỉm cười.
Tịch Dữ Phong nghe xong sắc mặt càng kém hơn: "Nên tống cô ta vào tù chung luôn mới phải."
"Như vậy sẽ ảnh hưởng tính công bằng của tư pháp đấy." Giang Nhược nhún vai: "Vả lại chị ta nói cũng đúng."
Trước ánh mắt sáng ngời của Tịch Dữ Phong, Giang Nhược nở nụ cười: "Ý em là vụ gặp may í."
Ngày xưa không để ý, sau này nghĩ kỹ lại thì từ khi ở bên Tịch Dữ Phong, bất kể đường sự nghiệp hay trong cuộc sống, cậu đều xuôi chèo mát mái.
Tịch Dữ Phong không mấy tán thành: "Là ai năm lần bảy lượt không cho anh giúp?"
Giang Nhược cảm thấy oan ức: "Anh cẩn thận ngẫm lại xem em toàn từ chối anh thế nào?"
Tịch Dữ Phong ngẫm lại...
"Sau này mỗi lần gặp chuyện tương tự anh đều muốn giúp em sao, anh có thể giúp em cả đời không?"
Anh thuật lại không lệch một chữ, Giang Nhược không nhịn được trợn trắng mắt: "Đấy anh xem, anh lại sai trọng điểm rồi."
Tịch Dữ Phong nhìn Giang Nhược, ánh mắt biểu đạt câu hỏi: Thế trọng điểm là gì?
Giang Nhược bó tay trước sự chậm chạp lâu lâu mới thấy ở anh, tự mình giải thích: "Trọng điểm là giúp sao? Trọng điểm là cả đời đấy ok!"
Về Phong Thành, Giang Nhược mời Chu Hân Dao dùng bữa.
Trước khi bay đi Hong Kong, Chu Hân Dao nhắn tin Wechat đánh cược với cậu rằng chắc chắn lần này cậu sẽ giành giải Vai nam chính xuất sắc nhất. Giang Nhược sợ kỳ vọng càng nhiều thất vọng càng lớn nên không dám khoác lác, chính vì thế bữa cơm này xem như có chơi có chịu.
Đạo diễn Lưu đang quay phim ở vùng Tây Bắc, Chu Hân Dao tới nhà hàng, thấy Tịch Dữ Phong cũng có mặt thì cười bảo: "Tổng giám đốc Tịch đích thân đến thế này là sợ tôi ăn sạch Nhược Nhược à?"
Thật ra Giang Nhược cũng không ngờ Tịch Dữ Phong lại đi theo mình. Hôm qua cậu kể với anh phải mời Chu Hân Dao ăn cơm, anh chỉ nói biết rồi, hôm nay cậu căn giờ thay quần áo ra ngoài, vừa mở cửa phòng đã thấy Tịch Dữ Phong ăn mặc chỉnh tề đứng chờ ở cửa.
Lúc này Tịch Dữ Phong vẫn như bình thường, không trả lời Chu Hân Dao mà chỉ nói: "Gọi món đi."
Thức ăn lần lượt lên bàn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Hầu như là Giang Nhược và Chu Hân Dao tán dóc, từ cảm nhận sau khi giành giải cho đến bộ phim mới nhận gần đây, còn cả bí quyết dưỡng da, nói chung là huyên thuyên mãi không ngừng.
Món tráng miệng được dọn lên, Tịch Dữ Phong im lặng đẩy phần của mình đến trước mặt Giang Nhược, bấy giờ hai chị em đang bà tám hăng say mới nhớ ra ở đây vẫn còn người thứ ba.
Chu Hân Dao lại buồn cười: "Cứ tưởng tôi là bóng đèn cơ, thế rồi..."
Thế rồi Tịch Dữ Phong vẫn bình tĩnh như thường, mắt cũng chẳng buồn chớp, rặt vẻ "hai người vui là được".
Chu Hân Dao ưa náo nhiệt, cực kỳ thích hóng hớt chuyện vui của người khác, đưa điện thoại cho đôi trẻ xem lượt theo dõi mới nhất trên tài khoản phụ của mình.
"Phong Vũ Thời Nhược... Ai đây ạ?" Giang Nhược hỏi. [1]
[1] Gốc là 风雨时若, nghĩa là mưa thuận gió hòa.
"Diễn đàn couple của em với Tổng giám đốc Tịch đấy."
Giang Nhược mở to mắt không dám tin.
"Thật mà." Chu Hân Dao lướt xuống cho cậu xem: "Hai bọn em đây đúng không?"
Bài viết mới nhất trong diễn đàn đăng kèm một bức ảnh chụp từ góc chếch chỗ vòng đu quay bên Hong Kong, mọi người xung quanh đều được làm mờ nên có thể trông thấy Tịch Dữ Phong đứng ở cửa cabin, Giang Nhược mỉm cười nắm lấy bàn tay đưa ra của anh.
Hai người đã bị chụp nhiều lần, đáng nhẽ không có gì lạ lẫm nhưng Giang Nhược vẫn ngạc nhiên: "Có người đu couple của hai đứa em cơ á?"
Chu Hân Dao nói: "Em với Trần Mộc Tân đóng chung một bộ phim quay chung một chương trình giải trí mà đã có người đu bất chấp còn gì, chẳng lẽ couple thật không đáng đu hơn?"
Giang Nhược cảm thấy có lý.
Nhân tiện nói về chủ đề này, hai chị em lại nhắc đến giới giải trí lộn xộn, nào là có cô diễn viên mới bị mất hợp đồng quảng cáo vì lộ chuyện yêu đương, có cậu ca sĩ xuất thân thần tượng bị chụp được vào khách sạn với con gái khiến rất nhiều fan trở mặt bóc phốt...
Hai người buôn chuyện mãi lại nói đến Tịch Dữ Phong, Chu Hân Dao hỏi anh: "Có em người yêu là ngôi sao lớn, Tổng giám đốc Tịch đã sẵn sàng trở thành kẻ thù chung của công chúng chưa?"
Tịch Dữ Phong nhìn cô, cất giọng "ừ" đầy hờ hững.
Có điều trường hợp của Giang Nhược không giống, tuy cậu là người nổi tiếng nhưng hầu như không có fan bạn gái, trên diễn đàn ngoài ảnh đời thường tình cờ chụp được thì toàn là bình luận phim, video cắt ghép hay các nội dung liên quan đến tác phẩm, so với đời sống tình cảm vô căn cứ thì fan của cậu quan tâm sự nghiệp của cậu hơn.
Hơn nữa đời tư của Giang Nhược rất khiêm tốn, phần lớn thời gian trong năm đều ở đoàn đóng phim, đi con đường thực lực làm gì chắc nấy, bây giờ lại giành giải Nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất, không cần dựa vào các tin bên lề để duy trì độ đề tài.
Bởi vậy Giang Nhược không hề lo lắng, tiếp tục nghiên cứu bức ảnh kèm lời tựa: "Khi vòng đu quay quay đến nơi cao nhất, phải chăng điều ước của em cũng như anh?"
Cảm giác ăn ý hiểu lòng nhau khiến Giang Nhược lơ đễnh trong thoáng chốc. Cậu lấy điện thoại đăng nhập tài khoản phụ: "Em cũng muốn theo dõi."
Sau bữa ăn hai người nổi tiếng đi mua sắm. Tịch Dữ Phong có cuộc gọi công việc đành rẽ hướng khác, đến một góc yên tĩnh trên hành lang.
Chu Hân Dao nói rằng chỗ này có một spa rất được, Giang Nhược hỏi: "Spa trên tầng ba ạ?"
"Ừ, sao em biết?"
"Em từng đến rồi."
"Em cũng đi spa á?"
"Đường Giai Niệm dẫn em đi."
Không biết cớ làm sao mà bạn bè trong giới của Giang Nhược phần đông là phái nữ, Chu Hân Dao không thể không hỏi dò: "Em hay được con gái thích mà Tổng giám đốc Tịch nhà em không ghen à?"
"Chắc anh ấy không ghen với cả con gái chứ." Giang Nhược đoán.
Chu Hân Dao không tưởng tượng được Tịch Dữ Phong ghen trông như thế nào: "Để chị thử xem sao nhé?"
Nói đoạn cô thật sự nhào sang, Giang Nhược không kịp né bị cô ôm chặt cứng.
Lúc này Tịch Dữ Phong nghe điện thoại xong đi từ chỗ cầu thang lại đây, thấy hai người ôm nhau thì ngẩn ngơ, sau đó im lặng đứng một bên.
Trên xe đi về, Chu Hân Dao nhắn Wechat cho Giang Nhược: Anh ta không phản ứng gì thật luôn!
Giang Nhược trả lời một cái meme hình người khóc nhè: Không phải đâu, chỉ là phản ứng chậm thôi
Vừa về đến nhà là Giang Nhược chủ động mở lời: "Anh giận à?"
Tịch Dữ Phong để chìa khóa xe xuống: "Không."
Giang Nhược dang rộng hai tay với Tịch Dữ Phong: "Thế... ôm cái nào."
Tịch Dữ Phong nhìn cậu giây lát, đoạn duỗi tay bế cậu lên, sải bước vào nhà đặt cậu lên sô pha.
Coi bộ anh hết giận rồi.
Giang Nhược thở phào, ngồi thẳng người dậy: "Chị Chu là chị ruột của em."
Giấu đầu lòi đuôi quá thể.
Tịch Dữ Phong làm như không nghe thấy, đóng cửa tủ lạnh rồi đi sang ngồi cạnh cậu.
"Vả lại muốn ghen cũng là em ghen mới đúng, em vẫn nhớ lần trước đến đấy gặp anh với..."
Giang Nhược nói được nửa chừng bỗng thấy không ổn, tức khắc im re.
Tịch Dữ Phong lại có hứng thú, nhìn Giang Nhược ra chiều muốn nghe chi tiết.
Giang Nhược không muốn trông mình nhỏ nhen quá, vừa quay đầu giả ngu vừa chìa tay lấy chai nước đá Tịch Dữ Phong mới cầm ra.
Tịch Dữ Phong giơ chai nước lên cao.
Giang Nhược ngồi nên không với tới, thế là đứng dậy cướp.
Tịch Dữ Phong cũng đứng dậy, tay cầm chai nước giơ cao quá đỉnh đầu.
Do chênh lệch chiều cao, Giang Nhược nhảy mấy lần vẫn không với tới, tức mình giậm chân bình bịch: "Em tự đi lấy!"
Cậu vừa bước được một bước về phía phòng ăn thì Tịch Dữ Phong túm cổ tay kéo cậu lại.
Tịch Dữ Phong nhìn xuống cậu với ánh mắt đầy vẻ nghiêm khắc, cất giọng dọa dẫm: "Có nói không?"
Giang Nhược nào ngờ Tịch Dữ Phong còn trẻ con như vậy, lòng thầm nhủ thế này rõ là... rõ là ỷ thế bắt nạt người ta.
Giang Nhược không trụ được bao lâu đã bó tay đầu hàng: "Lần trước em đến đấy ăn cơm với bạn, thấy anh với cô Mạnh ở cửa hàng áo cưới..."
Nói chừng ấy là đủ, Tịch Dữ Phong khẽ nhíu mày: "Về sau không đặt được."
Không đặt được lễ phục, đám cưới cũng không thành.
Là vì Giang Nhược.
Giang Nhược biết.
Hơn nữa việc này đã qua hai năm rồi, Giang Nhược thấy hơi xấu hổ trước sự "hẹp hòi" của mình nhưng lại không muốn Tịch Dữ Phong nhận ra, vì vậy "ừm" một tiếng điềm nhiên như không.
Tịch Dữ Phong cũng biết khi có điều muốn giấu, cậu thường không dám nhìn thẳng vào mắt người khác.
Thế nên Tịch Dữ Phong nắm cổ tay Giang Nhược chặt hơn, lưỡng lự giây lát rồi nói: "Em..."
Cái tay để không của Giang Nhược giật chai nước đá nhanh như chớp: "Lấy được rồi."
Tịch Dữ Phong há miệng, cuối cùng vẫn không thể nói hết câu.
Thật ra Giang Nhược có thể đoán được phần nào Tịch Dữ Phong muốn nói gì.
Nhưng hoàn cảnh gia đình của Tịch Dữ Phong như vậy, từng chứng kiến quá nhiều cuộc hôn nhân bế tắc, Giang Nhược đoán anh ôm tâm lý chống đối nhiều hơn là mong đợi đối với những mối quan hệ bị kìm kẹp thế này.
Mà nghĩ kỹ thì hai cuộc hôn nhân của người mẹ Ngô Bình cũng chẳng thể coi là hạnh phúc, sau khi bình tĩnh hơn, Giang Nhược lại mừng vì mình không nhất thời ấm đầu, thảy cho Tịch Dữ Phong một vấn đề nan giải.
Chẳng qua thi thoảng quay phim một mình ở đoàn phim, đêm hôm yên ắng lướt diễn đàn trông thấy số ít fan couple ra chiều tâm trạng, lo lắng quan hệ của hai người không thể bền lâu, Giang Nhược cũng đa sầu đa cảm theo.
Trong giới có rất nhiều đạo diễn hay diễn viên sau khi thành công thì người đứng sau âm thầm ủng hộ họ cũng được công chúng biết đến, trở thành câu chuyện hay lưu truyền rộng rãi. Giang Nhược cũng muốn thoải mái công bố thân phận của Tịch Dữ Phong, không muốn người ta xem mình là tên cặn bã nổi tiếng rồi lại ruồng bỏ người từng trải qua khó khăn với mình.
Bộ phim đầu tiên Giang Nhược nhận sau khi giành giải là một bộ phim ngắn với mục đích công ích quay tại Thượng Hải, do thời lượng phim nên quay một tháng là xong.
Trước ngày đóng máy, Chu Hân Dao - người cũng ở Thượng Hải làm người mẫu cho một buổi biểu diễn thời trang - tới thăm, nghe đâu mấy hôm nay Tịch Dữ Phong ra nước ngoài công tác, cô chủ động đề nghị đi nghỉ xả hơi với Giang Nhược, hơn nữa lịch trình cũng sắp xếp đâu vào đấy cả rồi.
"Đi xem phim được không?" Chu Hân Dao nói: "Chị nghe nói dạo này có bộ trinh thám hay lắm, xem xong mình cùng đi ăn rồi ghé spa kia chăm sóc da."
Giang Nhược: "Ồ, dịch vụ trọn gói cơ đấy."
"Ờ hớ." Chu Hân Dao nhướng mày: "Bao cưng hài lòng luôn."
Giang Nhược vừa đáp xuống Phong Thành đã gửi tin nhắn cho Tịch Dữ Phong, anh trả lời là vẫn đang bận, phải ngày mai mới về được.
Trên đường lão Lưu cũng nhất quán nói rằng Tổng giám đốc Tịch không ở Phong Thành, mấy ngày nay chạy hết chỗ nọ chỗ kia, bận không thể tả.
Giang Nhược bèn yên tâm đi chơi với Chu Hân Dao.
Ăn lẩu xong còn một lúc nữa mới tới giờ phim chiếu, Chu Hân Dao kéo Giang Nhược đi mua quần áo. Giang Nhược kêu mình có rồi nhưng cô vẫn nằng nặc chọn cho cậu một bộ com lê, nói là tặng bù sinh nhật.
Giang Nhược: "Chị, sinh nhật lần trước của em từ mười tháng trước lận."
"Thế hử?" Chu Hân Dao không để bụng: "Thì coi như tặng trước quà sinh nhật năm nay cho em vậy."
Thế này rồi mà vẫn chưa nhận thấy có gì sai sai thì không khỏi chậm tiêu quá.
"Chị, có phải chị..."
"Bộ này đi." Chu Hân Dao không chờ Giang Nhược dứt câu đã quyết định thay cậu: "Khỏi cởi, cứ mặc vậy đi luôn, quần áo cũ tìm cái túi bọc lại."
"..."
Đến khi tới nhà hát cũ diễn ra buổi chiếu thử phim Vực thẳm ngày trước, Giang Nhược càng cảm thấy có điều mờ ám.
Cậu đang tính hỏi lần nữa thì Chu Hân Dao nói phải vào nhà vệ sinh rồi cắp túi chạy biến. Một mình Giang Nhược đứng ngoài hành lang một lúc, sau cùng vẫn đi vào, không bất ngờ khi bên trong chẳng có ai.
Giang Nhược nhìn một vòng xung quanh, sau đó lấy điện thoại gọi cho Tịch Dữ Phong.
Điện thoại của Tịch Dữ Phong để nhạc chuông mặc định của hệ thống, chuông vừa reo đã xác định được phương hướng.
Lần theo tiếng chuông loáng thoáng đến cửa phòng chiếu phim, tim Giang Nhược đập như đánh trống, đồng thời khoé miệng giương lên, gần như không dằn nổi nụ cười.
May mà không có cảnh tất cả đèn đột ngột sáng bừng như trong phim thần tượng, chỉ có ánh sáng lờ mờ hắt ra từ dây đèn LED mắc quanh trần phòng. Trên màn hình là mặt biển rộng mênh mông, lại gần hơn có thể nghe thấy tiếng gió thổi những con sóng vỗ rì rào.
Vẫn may, dù Tịch Dữ Phong không hiểu lãng mạn nhưng cũng biết Giang Nhược muốn gì.
Cậu chỉ thấy chỗ rìa hàng ghế đầu có một người đứng dậy.
Anh xoay mình lại, trên người là sơ mi trắng quần tây đen, tay trái ôm một bó hồng đỏ rực hoàn toàn không ăn nhập với gam màu lạnh nhưng lại tôn lên vẻ nổi bật ở anh.
Giang Nhược chợt bần thần.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy dường như người này đã đợi cậu ở đây từ rất lâu rồi.
Hai người xem một bộ phim.
Phim mới lên "kệ" được đánh giá rất tốt, Giang Nhược xem vô cùng nhập tâm. Ngoài việc cảm nhận câu chuyện với tư cách là khán giả, bây giờ cậu cũng có thể nhìn ra mồ hôi công sức của biết bao người đứng sau làm nên một bộ phim qua từng phân cảnh.
Phim chiếu hết, Giang Nhược dứt khỏi nội dung câu chuyện, đứng dậy trông thấy hàng ghế sau có rất nhiều ghế trống mới ngớ ra anh bao trọn rạp.
Cậu hỏi Tịch Dữ Phong tốn bao nhiêu tiền, anh đáp: "Không đáng kể."
Giang Nhược vẫn thấy lãng phí: "Biết trước đã gọi đám bạn em đến xem chung."
Có lẽ là nghi ngờ phạm vi của từ "bạn", Tịch Dữ Phong liếc Giang Nhược: "Đến cũng không cho vào."
Lúc này Giang Nhược đã chắc mẩm: "Quả nhiên anh đã mua chuộc chị Chu!"
Tịch Dữ Phong không thừa nhận cũng không bác bỏ, chỉ kéo tay Giang Nhược: "Về nhà rồi nói."
Trên đường về nhà, Giang Nhược âm thầm kiểm tra những chỗ có thể giấu đồ trong xe, nào là hộp tỳ tay, hộp đựng găng tay, không bỏ qua một ngóc ngách nào.
Nhưng cậu không tìm thấy gì.
Thực tình Giang Nhược không tin anh làm long trọng như vậy chỉ để chúc mừng mình đóng máy. Lúc đi thang máy, Giang Nhược hỏi vòng vo: "Anh bảo đi công tác mà?"
Tịch Dữ Phong không phủ nhận: "Anh vừa về sáng nay."
"Thế vụ kia là anh nhất thời nghĩ ra à?"
Tịch Dữ Phong không nói có phải hay không.
Giang Nhược vào nhà bèn để chìa khóa xe xuống, chưa kịp cất hoa đã nghển cổ ngó phòng ăn.
Mặt bàn trống trơn, chẳng hề có gì.
Khó mà diễn tả tâm trạng Giang Nhược hiện giờ, vừa thở phào nhẹ nhõm lại như có đôi chút hụt hẫng.
Nhưng rốt cuộc cũng không phải chuyện gì quan trọng, Giang Nhược lăn đùng ra sô pha ngáp ngắn ngáp dài, cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến.
Hệt như lò xo bật ra tự nhiên, công việc dạo trước đã vắt kiệt tinh thần và sức lực của Giang Nhược, lúc này được trở về chốn an toàn thoải mái, dĩ nhiên cậu muốn đánh một giấc thật ngon.
Đương mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy Tịch Dữ Phong nói: "Vào giường ngủ."
Giang Nhược ứ muốn nhúc nhích, miệng rầm rì: "Em ngủ một tí thôi."
Tịch Dữ Phong nói bằng lời vẫn chưa đủ, đi sang kéo tay cậu: "Một tí cũng phải lên giường."
Giang Nhược hết cách đành ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở lê tấm thân vào phòng.
Giang Nhược chân vừa chạm giường thì người cũng đổ kềnh. Cậu đã quá quen chiếc giường này, vươn tay là vớ được gối của mình, đồng thời sờ thấy có đồ dưới gối.
Cậu lấy ra xem, là một tờ giấy cuộn tròn lại.
Nó không hẳn là tờ giấy bình thường, cầm trên tay khá nặng, hình như bọc thứ gì đó bên trong.
Giang Nhược tỉnh táo ngay tức khắc.
"Tịch Dữ Phong."
"Ơi."
"Cái gì dưới gối em vậy?"
"Thư tình."
"... Anh viết gì đấy?"
"Tự mở ra đọc."
Khoảng chừng ba phút sau, Giang Nhược đi chân trần xuống giường, đẩy cánh cửa phòng ngủ khép hờ.
Phòng khách chỉ bật một chiếc đèn sàn, chính giữa bàn ăn thắp vài cây nến không biết lấy từ đâu, bó hoa hồng bên cạnh rực rỡ diễm lệ dưới ánh lửa.
Tịch Dữ Phong đang rót rượu, Giang Nhược bước lại bàn: "Ở đâu ra thư tình mà không viết chữ nào?"
Nghe giống trách cứ nhưng giọng cậu lại thỏ thẻ, ngọt xớt như đang làm nũng.
"Không phải còn cái khác à?" Tịch Dữ Phong nói.
Giang Nhược kéo bàn tay để không của anh và nhét một thứ vào trong.
Rồi cậu nhón chân gác cằm lên vai Tịch Dữ Phong, cằn nhằn: "Có ai cầu hôn mà bỏ lại mỗi cái nhẫn rồi chạy không?"
Tịch Dữ Phong đặt chai rượu xuống, đưa tay ôm Giang Nhược vào lòng.
Giữa hơi thở nặng nề nóng bỏng, dường như Giang Nhược cũng nghe thấy tiếng tim đập của Tịch Dữ Phong.
Khác với nhịp đập dồn dập của cậu, sự va chạm trong lồng nguc anh vững vàng mà kiên định, tuồng như đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, hiện giờ chỉ cần thay thế bằng lời.
Sau một nụ hôn sâu, hơi thở quấn quýt giao hòa, Tịch Dữ Phong nói với Giang Nhược: "Anh không chạy."
Kế đó anh mở lòng bàn tay, hỏi cậu: "Giang Nhược, em có đồng ý..."
"Em đồng ý."
Giang Nhược gật đầu ngay cả khi anh chưa nói hết câu, rồi lặp lại lần nữa: "Em đồng ý."
Lát sau, Giang Nhược tỉnh như sáo nằm bò ra giường nghịch chiếc nhẫn màu bạc trên ngón áp út bàn tay trái. Cậu hỏi Tịch Dữ Phong: "Anh thông đồng với chị Chu từ bao giờ?"
Tịch Dữ Phong nói: "Đấy không phải thông đồng."
Cùng lắm là xin viện trợ thôi.
Giang Nhược đã hiểu: "Thảo nào lần trước ăn cơm anh cũng đi theo."
Rồi cậu lại hỏi ai khởi xướng trò này, làm trái tim cậu cứ lên lên xuống xuống như ngồi tàu lượn siêu tốc, bị xoay như chong chóng vậy.
Tịch Dữ Phong giải thích rằng đáng lẽ anh định thực hiện tại nhà hát, nhưng sau đó nhớ ra có người từng nói "chờ đợi hạnh phúc hơn có được" nên mới đổi thành ở nhà.
"Đó là lời thoại." Giang Nhược nói.
Tịch Dữ Phong thành thật: "Tự anh muốn cầu hôn ở nhà."
Không biết sao mà dường như chữ "nhà" này có ý nghĩa khác với trước đây, Giang Nhược chôn khuôn mặt nóng bừng xuống gối, một lúc lâu sau mới ngóc dậy hỏi tiếp: "Thế sao anh lại nghĩ đến chuyện... cầu hôn?"
Tịch Dữ Phong tựa vào thành giường: "Không thể để em gọi chồng bao nhiêu lần thành gọi suông được."
Giang Nhược đề nghị: "Vậy anh cũng gọi em là chồng đi cho huề."
Tịch Dữ Phong liếc cậu như đang nói: Em cảm thấy có lý không?
Giang Nhược cười bò.
Gần đi ngủ, Giang Nhược mò mẫm bàn tay đeo nhẫn giống mình của Tịch Dữ Phong, lòng bàn tay áp sát, ngón tay đan vào nhau. Cậu gọi anh: "Tịch Dữ Phong ơi."
"Ơi."
"Anh có biết sau khi kết hôn phải thực hiện nghĩa vụ gì không?"
"Nghĩa vụ gì?"
"Phải ở bên nhau cả đời đó."
"Ừm." Tịch Dữ Phong nói: "Anh biết."
Anh nhớ cách diễn giải của Giang Nhược về trọng điểm "cả đời" và cũng sẵn lòng cho cậu một cam kết. Nói ngoài miệng hay viết trên giấy đều không đủ chắc chắn, anh bèn cho Giang Nhược sự ràng buộc sâu sắc nhất trên đời, dẫu rằng ở xã hội hiện nay hôn nhân chưa hẳn đã bền chặt, nhưng nếu người khác có thì Giang Nhược cũng phải có.
Chẳng hay Giang Nhược nghĩ đến điều gì mà đột nhiên hỏi: "Nhưng anh hơn em sáu tuổi."
Tịch Dữ Phong ngơ ngác: "Làm sao?"
"Nhìn từ góc độ khoa học, về mặt lý thuyết anh sẽ nghẻo trước em."
"..."
"Anh còn hút thuốc lá hơn chục năm, thuốc lá cực kỳ có hại cho phổi."
"..."
"Nếu anh không còn nữa, em sẽ bắt chước anh bao nuôi mấy em xinh trai tuổi ngoài đôi mươi tươi non mơn mởn, trái ôm phải ấp cho sướng."
"..."
"Sao anh không nói?"
Tịch Dữ Phong chỉ cảm thấy lý lẽ của cậu sắp làm anh vừa bực vừa buồn cười: "Anh trái ôm phải ấp bao giờ?"
Nom Giang Nhược cứ như không hề cảm thấy mình quá trớn chỗ nào. Cậu nghiêng người ngẩng mặt lên, nương theo ánh sáng lọt vào cửa sổ nhìn người bên cạnh.
Tịch Dữ Phong cũng đang nhìn cậu, ngón tay dưới chăn cong lên nắm chặt bàn tay nhỏ hơn tay mình.
"Em giả dụ thế thôi." Giang Nhược nói: "Cho nên là ấy, anh phải cẩn thận vào."
Giang Nhược nhìn thấy bóng mình chao động trong con ngươi như hồ nước sâu của Tịch Dữ Phong.
Cậu trịnh trọng nói với người sắp cùng mình chung sống suốt cuộc đời: "Cái em muốn là cả đời, thiếu một giây cũng không được."
Về sau, dưới sự "đe doạ dụ dỗ" của Chu Hân Dao, Giang Nhược thừa nhận mình cũng nung nấu ý định cầu hôn.
Nhưng so ra thì cách thức của cậu vô cùng vụng về... Cậu học theo đạo diễn Lưu cắt ghép một đoạn phim ngắn từ những hình ảnh của Tịch Dữ Phong trong điện thoại mình, mà thật tình nó giống PowerPoint báo cáo hơn là phim ngắn.
Chu Hân Dao nghe xong siết chặt nắm đấm: "Vậy tức là cách cầu hôn của lão Lưu nhà chị rất vụng về?"
Giang Nhược xua tay liên tục: "Không không, tuỳ người thôi ạ."
Về sau nữa, Giang Nhược nhìn thấy một bức ảnh động vừa được đăng lên diễn đàn couple Phong Vũ Thời Nhược.
Trong ảnh là một hôm nào đấy cậu rời trường quay vẫy tay với các bạn fan đứng chờ ven đường, sau đó đi về phía chiếc xe công vụ màu đen đợi cậu đằng trước, ngón áp út bàn tay trái đeo nhẫn, gương mặt rạng rỡ hơn cả mặt trời.
Bức ảnh có lời tựa: "Quãng đời còn lại, mỗi giây mỗi phút đều chạy về phía anh."
Thật ra khi ấy Giang Nhược vừa đặt bức thư tình phải vắt óc suy nghĩ mới viết xong xuống dưới gối của Tịch Dữ Phong.
Thư tình mở đầu bằng "Tổng giám đốc Tịch thân mến", mục đích chính là trưng cầu ý kiến: Nếu đã tặng cho anh thì bài múa kia đặt tên là "Phong" nhé, anh thấy sao?
Thư hồi âm đến rất nhanh, mở đầu bằng "Cậu vũ công thân mến", anh trả lời: Được.
Giang Nhược còn viết trong thư rằng: Gần đây em hay mơ thấy mặt biển rộng mênh mông, và em là hòn đảo cô độc nổi trên biển bị sóng cuốn trôi, chính anh đã lắp ghép những mảnh vụn của em để em trở nên hoàn chỉnh, giúp em sống lại một lần nữa.
Đáp lại cậu là những cái ôm, hôn chẳng chờ cậu lên tiếng, cùng với câu "anh cũng vậy" trầm thấp vang bên tai sau khi Tịch Dữ Phong về nhà.
Về chữ "yêu", Giang Nhược luôn là người hiểu trước rồi dạy lại cho anh, nhắc anh không cần hối tiếc, càng không cần nhìn lại, trân trọng hiện tại là đủ rồi.
Họ là hai hòn đảo cô độc lênh đênh giữa biển khơi, tình cờ gặp gỡ, thăm dò, tìm hiểu, va vào nhau... Để rồi cuối cùng xác định đối phương là mảnh ghép phù hợp của mình, là phần linh hồn còn thiếu từ khi sinh ra, là thứ đồ quý hiếm nên nằm trong tầm tay.
Ngả trong vòng tay người yêu dấu, Giang Nhược nhắm mắt, thở ra một hơi dài nặng nề.
Rốt cuộc hiện tại Giang Nhược cũng có thể chắc chắn rằng giờ phút hạnh phúc nhất trong đời đã tới.
***