Giang Nhược và Tịch Dữ Phong quyết định đi Los Angeles vào mùa thu đầu tiên sau khi Thu lạnh công chiếu.
Cả hai đều bộn bề công việc, giờ giấc bao giờ cũng lệch nhau. Lần này Giang Nhược ra nước ngoài quay quảng cáo cho nhãn hàng, đúng lúc Tịch Dữ Phong làm xong dự án có vài ngày nghỉ nên đi cùng cậu.
Quảng cáo quay ngoài trời trọn một ngày, thành quả cuối cùng hơn hẳn mong đợi. Bầu trời trong xanh, lá cọ buông rủ, Giang Nhược mặc áo khoác gam màu ấm hoà cùng cảnh sắc xung quanh hệt như lạc vào bức tranh sơn dầu sặc sỡ.
Kết thúc công việc, Giang Nhược từ chối lời mời ăn tối cùng người phụ trách nhãn hàng, nói rằng đã có kế hoạch khác.
Người phụ trách nhìn theo tầm mắt cậu thấy một chiếc xe đỗ bên vệ đường thì hiểu ngay, bảo cậu Giang cứ đi đi, bao giờ về nước hẹn sau.
Trời đã sẩm tối, lúc Giang Nhược lên xe, ánh hoàng hôn buông xuống xiên vào khoang xe kèm theo cái khô nóng còn sót lại mà mùa hạ trôi qua chưa kịp mang đi hết.
Xe vừa lăn bánh, Giang Nhược mở gương gấp ở ghế sau bắt đầu tẩy trang.
Thỉnh thoảng cậu lại sai người bên cạnh, "Đưa em cái tăm bông", "Cho tờ khăn ướt nữa đi".
Tịch Dữ Phong hỏi cậu sao phải cuống cuồng lên thế, cậu vừa lấy giấy ướt lau kẻ mắt vừa trả lời: "Lần đầu gặp mặt người lớn, ít nhất cũng phải nền nã quy củ chứ."
Tịch Dữ Phong nói: "Như thế này được rồi."
Giang Nhược cầm khăn ướt nghiêng đầu bảo: "Anh chắc không?"
Đường kẻ mắt lau được nửa chừng thành hai quầng quanh mắt, mắt Giang Nhược to sẵn, bây giờ nom cứ như chiếm nửa khuôn mặt vậy.
Tịch Dữ Phong sờ đuôi mắt cậu, không hề bất ngờ quệt đen cả tay.
Giang Nhược lấy tờ giấy ướt mới cho anh lau tay, sau đó soi gương làu bàu: "Em thích lớp trang điểm hôm nay, đường nét lập thể trông ăn ảnh cực."
"Thế em đừng tẩy trang."
"Em tẩy được một nửa rồi..."
Thấy Tịch Dữ Phong lấy điện thoại như muốn liên lạc với ai đó, Giang Nhược cất giọng hỏi đầy cảnh giác: "Anh liên lạc với thợ trang điểm của nhãn hàng à?"
Tịch Dữ Phong đáp "ừm".
"Người ta bận cả ngày không ăn cơm, gọi vào giờ này không hay đâu anh."
"Anh hỏi cậu ta lương tháng bao nhiêu."
"... Anh không định mồi chài người ta về đấy chứ?"
"Ừm."
Giang Nhược giật điện thoại của Tịch Dữ Phong: "Bao giờ anh mới chịu sửa cái thói hở tí là vung tiền vậy?"
Tịch Dữ Phong nhìn cậu một cách thản nhiên: "Thói quen hở tí là giằng điện thoại của em cũng phải sửa."
"Em cứ giằng." Giang Nhược lại ra chiều ngạo mạn: "Em không chỉ giằng điện thoại mà còn giằng cả máy tính nữa cơ."
Tịch Dữ Phong phì cười.
Có Giang Nhược cản, lần này Tịch Dữ Phong không thể phát huy sự giàu có nứt đố đổ vách của mình.
Để đề phòng lần sau còn xuất hiện tình trạng tương tự, Giang Nhược khuyên nhủ hết nước hết cái: "Anh cứ thế làm em cảm thấy mình như sủng phi ở thời cổ đại ấy, thủ thỉ mấy câu là dấy lên sóng to gió lớn, tiêu tốn tiền của."
Tịch Dữ Phong cảm thấy ví dụ của cậu không hợp lý: "Tốn cũng là tốn tiền của anh. Với lại tiền kiếm ra là để tiêu."
Giang Nhược bịt tai không nghe lời ngon tiếng ngọt: "Ý chí của em mỏng hơn tờ giấy, nhất là dính dáng đến tiền bạc. Anh mà cứ cám dỗ em thế này nữa là em cực kỳ có khả năng mất hết tham vọng sự nghiệp, trở thành đồ ăn hại nằm yên kệ sự đời đấy."
Tịch Dữ Phong chỉ mong sao cậu nằm yên thật: "Vậy thì ký vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần trước đã."
Ý Tịch Dữ Phong là quà sinh nhật mà anh tặng Giang Nhược vào tháng trước - một bản thỏa thuận chuyển nhượng số cổ phần lớn của tập đoàn và một chiếc xe hơi giá hàng triệu tệ.
Xe thì Giang Nhược đã cắn răng nhận, nhưng cổ phần thì nói sao cũng không chịu lấy.
Bây giờ nhắc lại chuyện cũ, Giang Nhược bĩu môi: "Em lái cái xe đấy mà lo ngay ngáy, lúc nào cũng sợ va chỗ nọ quẹt chỗ kia, còn cổ phần thì thôi khỏi đi, em không lấy nổi đâu."
"Em sợ anh đuổi em ra đường mà?" Tịch Dữ Phong nói: "Anh cho em vật bảo đảm."
Giang Nhược biết anh muốn cho cậu cảm giác an toàn.
Cũng không phải là không cảm kích, Giang Nhược thở dài: "Em nhận ra anh không hề hiểu nghệ thuật tặng quà."
Ngày trước là lắc chân, sau đến rượu, rồi quà sinh nhật cách đây không lâu, rõ ràng tất cả đều xuất phát từ sự dịu dàng nhưng vì tính cách quá mạnh mẽ mà khi tặng lại mang đến cảm giác "em không thể không nhận".
Tịch Dữ Phong không phát biểu ý kiến về nhận định này, chỉ hỏi: "Vậy phải tặng thế nào?"
Giang Nhược nảy ra một ý tưởng: "Chẳng hạn như vòng vo một tẹo, tặng quà kèm thêm cớ."
Tịch Dữ Phong hiểu ngay: "Sính lễ?"
"Của hồi môn cũng được mà." Giang Nhược nói: "Tiền tiết kiệm của em cũng được kha khá, dự định sang năm mua trả góp một căn nhà ở Phong thành, tới lúc đấy chị Giang có muốn dọn vào ở chung không?"
Tịch Dữ Phong vờ như không nghe thấy cách xưng hô "chị Giang", gật đầu tỏ ra đã hiểu: "Anh hiểu rồi."
"Anh hiểu gì?"
"Em muốn anh trở thành đồ ăn hại nằm yên kệ đời."
Giang Nhược cười rộ lên: "Em muốn thì anh có cho em cơ hội ấy không?"
Dĩ nhiên là không.
Xét về tham vọng sự nghiệp, Tịch Dữ Phong chỉ có hơn chứ không kém gì Giang Nhược, bằng chứng là khi đến chỗ ông ngoại Kiều Vọng Hạc, vừa vào nhà hàn huyên được dăm ba câu là anh đã lái chủ đề sang chuyện kinh doanh của tập đoàn ở nước ngoài.
Thi Minh Hú tới từ sáng sớm, mới đầu Giang Nhược tưởng hắn đến vì công việc, nhưng sau mọi người ngồi quanh bàn ăn, Giang Nhược nghe thấy hắn gọi Kiều Vọng Hạc là "ông ngoại" mới hiểu ra và hỏi Tịch Dữ Phong: "Hoá ra trợ lý Thi là..."
"Em họ anh." Tịch Dữ Phong tiếp lời.
Giang Nhược hết nhìn người này lại ngó người kia, rặt một vẻ không thể tin nổi.
Kiều Vọng Hạc thấy vậy bèn cười bảo: "Hai anh em nó không giống nhau lắm, thảo nào tiểu Giang không nhận ra."
Hai anh em này đâu chỉ không giống thôi đâu, một người là cấp trên giải quyết công việc quyết đoán, một người là người thực thi thận trọng thoả đáng, quả tình khác nhau một trời một vực.
Hơn nữa dựa trên thái độ giải quyết việc công của Tịch Dữ Phong với Thi Minh Hú lúc bình thường, ai có thể nghĩ ra cả hai là họ hàng?
Giang Nhược mất một lúc lâu để nạp thông tin: "Không giống thật ạ." Sau đó cậu lại quay sang bảo Thi Minh Hú: "Con người tôi nói năng không cân nhắc, trước đây không làm gì mạo phạm cậu chứ?"
Thi Minh Hú sợ xanh mặt: "Không có đâu, em còn lo mạo phạm anh."
Kiều Vọng Hạc: "Từ nay về sau là người một nhà, cần gì phải xa lạ thế."
Bữa tối ăn đồ Trung Quốc, bác giúp việc trong nhà là người Phong Thành, tay nghề nấu nướng rất ngon.
Giang Nhược đói meo cả ngày trời nên và lấy và để đến là ngon miệng. Người già đều cho rằng ăn được là phúc, bởi vậy Kiều Vọng Hạc vui lắm, nhiệt tình mời Giang Nhược năng ghé thăm, còn nói nhìn cậu thì ăn cũng ngon hơn.
Cơm nước xong xuôi, Kiều Vọng Hạc gọi Giang Nhược vào phòng sách với mình.
Ông không cho Tịch Dữ Phong theo cùng, ắt hẳn có điều muốn dặn dò.
Giang Nhược theo vào phòng sách với tâm trạng sợ sệt, đứng khép nép trước bàn, điệu bộ nghiêm trọng làm Kiều Vọng Hạc buồn cười.
Ông kéo cái ghế đẩu bảo Giang Nhược ngồi xuống: "Đừng căng thẳng, mình chỉ nói chuyện vặt vãnh thôi cháu."
Kiều Vọng Hạc kể rằng vợ ông qua đời sớm, từ khi hai cô con gái đi lấy chồng, người một nhà không còn ngồi quây quần ăn cơm như ban nãy nữa.
Giang Nhược nói: "Ông vẫn còn hai đứa cháu ngoại mà."
"Hai đứa nó những mặt khác thì không giống chứ cái nết c4m đầu c4m cổ làm việc lại y đúc nhau." Kiều Vọng Hạc xua tay: "Lúc Minh Hú công tác ở New York cũng thỉnh thoảng mới ghé một chuyến, tiểu Phong thì quanh năm suốt tháng chẳng thấy mặt mũi đâu, hồi nhỏ có mẹ nó bắt còn tới chơi với ông già này, về sau ngay cả gọi điện thoại cũng hiếm."
"Anh ấy không nói nhưng thật ra trong lòng vẫn nhớ ông lắm." Giang Nhược phân bua: "Lần này anh ấy cũng tranh thủ thời gian rảnh đặc biệt tới thăm ông đấy ạ."
Kiều Vọng Hạc nói: "Đấy là ông năm lần bảy lượt gọi điện kêu nó dẫn cháu tới cho ông xem."
Giang Nhược không hay chuyện này: "Anh ấy từng nhắc cháu với ông ạ?"
"Tất nhiên, nó bảo cháu là một diễn viên xuất sắc, múa cũng rất đẹp."
Giang Nhược hơi ngượng: "Không đến nỗi đẹp..."
"Ông tin mắt nhìn của tiểu Phong." Kiều Vọng Hạc cười nhìn Giang Nhược: "Người có thể khiến nó vứt bỏ tất cả cũng phải níu kéo chắc chắn không tầm thường."
Lúc Giang Nhược rời phòng sách, hai anh em đang bàn công chuyện trên sô pha.
Thi Minh Hú đóng máy tính xách tay lại trước, Giang Nhược không nhịn được trêu hắn: "Trợ lý Thi định đi đâu à?"
Mặt Thi Minh Hú viết kín dòng chữ "hai anh cứ tự nhiên em không quấy rầy", nói rằng "ra ngoài cho thoáng khí" rồi quay đầu chạy biến.
Giang Nhược đi ra sô pha: "Bình thường anh cũng dữ dằn với em họ anh thế ạ? Anh xem anh doạ người ta kìa."
Tịch Dữ Phong nói: "Đấy gọi là công tư phân minh."
"Nhưng mà lúc riêng tư anh cũng ra sức bóc lột cậu ấy đó thôi, hở tí là dựng người ta dậy làm việc giữa đêm."
"Đấy là trách nhiệm của trợ lý." Tịch Dữ Phong vừa nói vừa đứng dậy dòm Giang Nhược: "Em đang bất bình thay nó à?"
"Em nào dám." Giang Nhược nhún vai: "Tổng giám đốc Tịch chí công vô tư, đâu cho phép dân đen bọn em ý kiến ý cò."
Tịch Dữ Phong bật cười.
Giang Nhược nhón chân đặt hai tay lên vai Tịch Dữ Phong, tầm mắt đảo quanh gương mặt anh rồi rút ra kết luận: "Nhìn kỹ thì hai anh em anh cũng hơi giống nhau."
"Giống chỗ nào?"
"Khuôn mặt cả hai đều góc cạnh mày cao mắt sâu này."
Tịch Dữ Phong nhíu mày, Giang Nhược biết ngay anh đang nghĩ gì.
Giang Nhược cười mắt cong như vầng trăng, cậu bỏ một tay ra niết cằm Tịch Dữ Phong, tỏ vẻ ngả ngớn: "Nhưng anh vẫn đẹp trai hơn."
Kế đó cậu nghiêng mặt ghé vào tai Tịch Dữ Phong, cất giọng khàn khàn: "Vả lại sống sướng quen rồi quay về chịu khổ khó lắm, đã nếm bào ngư vi cá thì còn thèm chi cháo trắng cải chua."
Trước khi đến đây không có thời gian thích ứng múi giờ, hiện tại cả hai đều không buồn ngủ, bèn cùng ra ngoài tản bộ.
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Giang Nhược tạt vào mua chai nước ngọt. Cậu là tín đồ của đồ uống lạnh, có nước đá là sẽ không bao giờ uống nước bình thường.
Lúc thanh toán nhìn thấy thuốc lá trên quầy hàng, Giang Nhược bỗng dưng nhớ đến bức ảnh từng chụp trộm từ rất lâu trước đây. Trên đường về, cậu mở Wechat, tìm bài đăng để chế độ riêng tư cho Tịch Dữ Phong xem: "Anh xem anh này, hút thuốc thôi mà cũng đẹp trai điên lên được."
Tịch Dữ Phong nhìn bức ảnh - buổi đêm sau khi làm xong, góc mặt nghiêng, khói thuốc lượn lờ, chụp từ góc nhìn của người bên gối.
Anh ngẫm nghĩ, nói đoạn: "Nếu em đã thích..."
"Không được." Giang Nhược nhanh nhảu ngắt lời anh: "Em chỉ hoài niệm tí thôi, không bảo anh hút lại đâu. Hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ, không cho phép anh ngủm sớm hơn em."
Cậu vừa nói vừa bấm giữ lưu ảnh, sau đó mở thư viện ngắm tiếp cho đỡ ghiền, còn thả tim bức ảnh.
Lúc về đến nhà, Thi Minh Hú đang nói chuyện điện thoại trong sân, nghe cái giọng sến rện ấy thì chắc hẳn người kia là bạn gái mới quen của anh chàng.
Trông thấy hai người, Thi Minh Hú vốn định nhường chỗ tránh đi nhưng Giang Nhược dùng tay ra hiệu bảo hắn cứ ở đây thôi. Cậu quay sang kéo Tịch Dữ Phong quành ra sân sau, chỉ cái thang dựng cạnh bờ tường: "Nghe nói hồi bé anh biết trèo mái nhà, bây giờ còn trèo được không?"
Giang Nhược phát hiện ra cái thang lúc được Kiều Vọng Hạc dẫn đi dạo trong sân, bây giờ cậu chừa chỗ cho Thi Minh Hú nên mới chạy đến xó này.
Cậu chỉ định đùa vui nhưng Tịch Dữ Phong lại coi là thật, anh giơ tay nhấc chân, vài ba bước đã leo tót lên cao.
Giang Nhược: "..."
Cậu đành quăng chai nước lên trên trước rồi trèo lên thang.
Lúc gần leo tới nơi, Tịch Dữ Phong khom người để Giang Nhược nắm tay mình. Cậu giẫm chân trèo lên mà lảo đà lảo đảo, phải vịn Tịch Dữ Phong để đứng vững.
Đây là nhà mái bằng, tiện ngồi bệt ra đất.
Giang Nhược ngồi xuống mép trông ra hướng có trăng, hai chân buông thõng, khẽ khàng khua khoắng giữa không trung.
Hứng làn gió đêm se lạnh giữa tiếng cỏ cây đong đưa xào xạc trong sân nhà, cậu vặn nắp uống một hớp nước lạnh, sung sướng híp cả mắt.
Tịch Dữ Phong đứng cạnh cậu: "Ông ngoại nói gì với em?"
"Cuối cùng anh cũng hỏi." Giang Nhược nhoẻn miệng cười: "Em còn tưởng anh không muốn biết cơ."
Thật ra cũng không có gì, ông chỉ kể về những chuyện xảy ra sau khi Tịch Dữ Phong đến đây vào hai mươi năm trước.
Ông nói hồi đó tuy anh đã là ông cụ non nhưng vẫn có mặt trẻ con, thích mấy đồ ăn vặt như khoai tây lát, bật tivi chỉ xem mỗi Transformers.
Khi ấy Tịch Dữ Phong đang học đàn, Kiều Gia Nguyệt rất nghiêm khắc với anh, yêu cầu anh không được bỏ tập ngày nào. Mỗi lần tập đàn xong ra khỏi phòng, ánh mắt Tịch Dữ Phong nhìn Kiều Vọng Hạc đều như thể đang mong chờ một câu khen ngợi, "có tiến bộ" hay "cháu ông mệt rồi nhỉ" gì cũng được.
Nhưng anh không chờ được. Thế giới của người lớn quá phức tạp, che mất sự quan tâm vốn dĩ nên tỏ bày trực tiếp.
Nhiều năm trôi qua, Giang Nhược bày tỏ thay Kiều Vọng Hạc: "Ông ngoại nói với em là anh kéo đàn hay lắm."
Tịch Dữ Phong ngẩn ngơ, rồi anh cụp mắt, "ừm" một tiếng khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Hầu hết các kiến trúc ở Los Angeles đều thấp, từ mái nhà có thể ngắm nhìn dòng sông phía xa xa cùng những gợn sóng lăn tăn dưới trời đêm ngập ánh sáng. Có ai đó chơi đàn phong cầm bên bờ sông, tiếng nhạc du dương dễ khiến thời gian chảy ngược.
Bầu không khí này thực sự thích hợp để nhớ lại chuyện đã qua, nhưng chuyện đã qua đối với họ đều khó nói thành lời.
Đành vắt óc lựa ra những chuyện không quá nặng nề vậy, Giang Nhược hỏi Tịch Dữ Phong khi học đàn có gì thú vị chăng.
Tịch Dữ Phong trầm ngâm giây lát rồi nói: "Anh từng làm hỏng đàn ở phòng đàn vì đánh nhau với người ta."
Nguyên nhân là có thằng lắm mồm cùng trường cũng học đàn ở đấy, một hôm nghỉ giữa giờ nó trốn trong phòng đàn nói về nhà họ Tịch với đứa khác, dính dáng cả Kiều Gia Nguyệt mẹ của Tịch Dữ Phong. Nó phao tin bịa đặt cực kỳ chối tai, vừa hay Tịch Dữ Phong đi ngang qua bắt gặp bèn lao vào đấm cho một trận.
Giang Nhược ngạc nhiên: "Vậy cũng không đến nỗi làm hỏng đàn chứ ạ?"
"Lúc ấy có cả Mạnh Triều." Tịch Dữ Phong kể tiếp: "Cậu ta học piano, đúng lúc đang rầu vì không có cơ hội cúp học nên cứ thế nhảy vào luôn, rồi..."
Giang Nhược hiểu ra: "Rồi tiện thể đập vỡ đàn?"
"Ừ."
Nhớ năm ngoái Mạnh Triều từng tùy tiện xông vào chỗ mình tìm An Hà, Giang Nhược gật đầu: "Đúng là anh ta có thể làm ra chuyện thế thật."
Mặc dù phe kia đông hơn nhưng hai bọn anh vẫn đánh cho cái thằng tung tin đồn nhảm bầm dập mặt mũi, trận đấy coi như thắng. Sau đó Tịch Dữ Phong với Mạnh Triều phải mời phụ huynh, bồi thường tiền thuốc men và một cây đàn piano mới thì chuyện mới êm xuôi.
Tuy nhiên ai cũng biết phòng đàn không chỉ có một cây đàn piano, các thầy cô đổi tiết cho nhau là sẽ có đàn trống. Mạnh Triều chẳng những không được trốn học như mong muốn mà còn phải nhận hình phạt tăng gấp đôi giờ học cho chừa cái tội chọc tức giáo viên, học sinh khác nghỉ học đi chơi, hắn chỉ có thể đau khổ tập đàn trong phòng đàn.
Giang Nhược nghe đến đây thì phì cười: "Như thế gọi là mất cả chì lẫn chài đấy." Rồi cậu đoán: "Anh với Mạnh Triều quen nhau như vậy à?"
"Hai nhà qua lại thường xuyên, anh quen Mạnh Triều lâu rồi." Tịch Dữ Phong nói: "Nhưng mà sau vụ này anh với nó mới thân nhau hơn."
Giang Nhược đã hiểu: "Đấy gọi là gần mực thì đen."
Tịch Dữ Phong nhìn cậu như thể đang hỏi: Em mắng ai hả?
Giang Nhược nhìn ra biểu cảm của anh, nghiêng đầu cười: "Không ngờ ha."
"Không ngờ gì?"
"Trước đây dì Phương bảo hồi bé anh nghịch ngợm em không tin lắm đâu, không ngờ anh còn nghịch hơn em tưởng tượng."
"Như thế không phải nghịch ngợm."
"Em biết." Giang Nhược co một chân chống tay đứng dậy, nhìn Tịch Dữ Phong ở khoảng cách gần hơn: "Chỉ là em cảm thấy anh của khi đó rất đáng yêu."
Có lẽ là lần đầu có người dùng từ này để hình dung mình, lông mày Tịch Dữ Phong giật giật: "Đáng yêu?"
"Đúng rồi." Giang Nhược gật đầu: "Cũng nổi loạn, bốc đồng, cũng đánh nhau để bảo vệ mẹ như những đứa trẻ con khác."
Nói trắng ra là có cảm xúc của con người hơn, người là động vật cảm tính mà.
Tịch Dữ Phong cũng hiểu ý của Giang Nhược: "Ý là bây giờ hết đáng yêu rồi?"
Giang Nhược lại cười giòn tan: "Sao anh còn tự so sánh mình với mình luôn vậy?"
Nói đoạn, cậu nghiêng người dựa sát vào anh, giọng nói vang trong gió nhẹ.
"Nhưng nếu như em biết anh từ khi ấy, chắc chắn em sẽ tỏ tình với anh... Bắt anh phải yêu đương với em."
(2)
Mà chuyện yêu đương được tạo nên từ vô số khoảnh khắc đồng hành bên nhau.
Từ Los Angeles trở về, Giang Nhược lại phải lao vào làm việc mới có thời gian rảnh đến rạp xem bộ phim Thu lạnh mới công chiếu.
Cậu năn nỉ khuyên nhủ Tịch Dữ Phong hết nấc để anh từ bỏ suy nghĩ bao trước cả rạp, đặt chân vào chốn chật ních người.
Thậm chí cậu còn giao cho Tịch Dữ Phong nhiệm vụ đi mua bỏng, mình thì ra cây tự động lấy vé.
Cuối tuần người đông, Giang Nhược lấy vé xong quay lại mà Tịch Dữ Phong vẫn đang xếp hàng trước quầy.
Hôm nay anh không mặc vest, chỉ tròng cái áo len xám với quần tây đen, một tay đút túi quần, dáng vẻ thong dong làm giảm bớt nét trầm tính nghiêm túc thường ngày.
Nhưng anh vẫn lạc quẻ với bầu không khí xung quanh.
Giang Nhược đi đến cạnh anh: "Gọi cho em một bỏng lớn nhé."
Tịch Dữ Phong dòm cậu như đang hỏi: Em ăn hết không?
Giang Nhược tràn trề tự tin: "Bọn mình có hai người lận."
Tuy nhiên Tịch Dữ Phong không hảo ngọt, và hầu như bỏng vẫn vào hết bụng Giang Nhược.
Sau quá trình "giải mẫn cảm" trong thời gian dài, Giang Nhược đã miễn cưỡng có thể nhìn thẳng vào bản thân trên màn ảnh rộng trước mặt người quen. [1]
[1] Giải mẫn cảm là từng bước làm cho người bệnh quen dần với tác nhân hay loại thuốc mà họ bị dị ứng.
Cao Dương trong Thu lạnh lận đận trăm bề, mặc dù tính cách khác xa Giang Nhược nhưng những trải nghiệm của nhân vật luôn có thể khiến Giang Nhược đồng cảm.
Nhất là khi không được thấu hiểu, đứng ở phe đối lập với tất thảy.
Phim đến hồi kết, nhạc nền thình lình im bặt, góc quay thay đổi hướng lên trên, Cao Dương ngồi trước chiếc vali mở tung đặng xếp lần lượt giấy khen, giấy chứng nhận, cờ thi đua giành được từ tấm bé đến lúc trưởng thành vào bên trong, sự tĩnh lặng ngay giây phút này dường như cũng trở nên ồn ào cực điểm.
Cao Dương xách vali, mở cửa ra ngoài và vẫy chiếc xe đỗ ven đường, tài xế hỏi hắn đi đâu, hắn chần chừ trong một thoáng.
Giang Nhược ngoài bộ phim cũng nín thở theo, lát sau cậu cảm nhận được một bàn tay áp lên mu bàn tay mình, lòng bàn tay ấm áp khô ráo luôn mang lại cho người ta cảm giác yên tâm.
Hết phim, Giang Nhược ngồi trên ghế thở dài thườn thượt.
Tịch Dữ Phong hỏi cậu làm sao, cậu lắc lắc bàn tay đang đan vào nhau của hai người: "Em nhớ đến lần trước, cảm thấy mình đúng là chẳng nên thân."
Ý cậu là ở buổi chiếu thử phim Vực thẳm, Tịch Dữ Phong đã chạm tay cậu khi mất điện.
Đương sự còn lại là Tịch Dữ Phong lại hơi ngạc nhiên: "Lúc đấy em không tỏ vẻ gì."
Vì thế mà anh còn cảm thấy thất bại.
Lúc này màn hình đang chạy chữ cuối phim, khán giả xung quanh lục tục ra về, nhân viên quét dọn xách dụng cụ đi vào dọn dẹp.
Trong khoảng thời gian ít ỏi, Giang Nhược ghé vào tai Tịch Dữ Phong: "Anh không thấy em tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng em thì có..."
Người bên ngoài phim không giống người trong phim, cậu cất giọng không chút do dự: "Về sau em đã nghĩ, nếu hôm ấy anh nói yêu em, em sẽ mặc kệ tất cả đi theo anh ngay lập tức."
Câu trả lời của Tịch Dữ Phong là bây giờ vẫn còn kịp.
Dù cho đã rất gấp gáp và nóng lòng, họ vẫn giữ những gì thân mật của riêng hai người để đến về nhà.
Họ ôm nhau, hôn nhau trên sô pha, Tịch Dữ Phong nắm eo Giang Nhược, Giang Nhược ôm cổ Tịch Dữ Phong, hai trái tim đập chung một nhịp, môi răng quấn quýt.
Hết thảy những hành động thăm dò và níu giữ đều dạt ra xa, cuối cùng họ cũng có thể thỏa sức đòi hỏi bất cứ điều gì ở nhau.
Trong mắt họ phản chiếu bóng hình nhau, khăng khít tựa như mật.
Thế nhưng vẫn chê chưa đủ, Giang Nhược ngắm Tịch Dữ Phong, hỏi anh "tại sao lúc ấy không nói", lại hỏi "anh thích em ở điểm nào".
Câu thứ nhất Tịch Dữ Phong giải thích rằng "lúc ấy chưa chuẩn bị xong", câu thứ hai thì anh hỏi ngược lại cậu: "Em thì sao, em thích anh ở điểm nào?"
Giang Nhược đưa tay lên phác họa đường nét khuôn mặt Tịch Dữ Phong, cho anh một đáp án đậm chất "Giang Nhược": "Em thích hết, được không hả?"
Chuyện như đặt giả thiết cũng dễ gây nghiện.
Một giờ đêm, họ mở loa phát ngẫu nhiên một giai điệu.
Giang Nhược nằm dựa lên người Tịch Dữ Phong, bỗng nhiên có hứng hỏi anh: "Nếu em không biết múa, anh có thích em không?"
Cậu nhạy bén suy đoán lúc đầu Tịch Dữ Phong chú ý đến cậu là bởi cậu múa trước mặt anh, đã vậy còn cười thật tươi với anh cách biển người đông đúc.
Tịch Dữ Phong lẳng lặng nhìn Giang Nhược, tay trái lần dọc cẳng chân cậu, nắm lấy cổ chân rồi chậm rãi nhấc lên.
Chiếc lắc màu vàng kim ôm vào da thịt khẽ đung đưa phản xạ ánh sáng lấp lánh, Tịch Dữ Phong cúi đầu hôn lên mắt cá chân cậu hệt như một bề tôi trung thành.
"Khi ấy em hỏi có phải anh muốn trói em lại không."
"Ừm, xong anh lại hỏi em là em muốn chạy à."
"Bây giờ em có thể chạy bất cứ lúc nào."
"Vậy anh thì sao?"
"Anh sẽ không."
"... Vì sao?"
"Bởi vì người bị trói buộc là anh."
Giang Nhược bỗng nhớ khi ở Los Angeles, Kiều Vọng Hạc từng nói với cậu rằng cái tên Tịch Dữ Phong là do Kiều Gia Nguyệt đặt, ngụ ý tự do tự tại như cơn gió.
Dẫu tương lai vật đổi sao dời, kết quả trái với ý muốn ban đầu, cái tên này vẫn gửi gắm lời chúc phúc và nguyện cầu thuần chất nhất của một người mẹ dành cho đứa con thơ.
Nhưng giờ đây Tịch Dữ Phong lại nói...
Nếu không giữ được em thì anh sẽ cầm chân mình ở nguyên một chỗ.
Anh cam tâm tình nguyện vì em mà vứt bỏ tự do.
Nhất thời không thể diễn tả tiếng vang rền trong lòng là dư chấn hay một ngọn núi lửa mới phun trào, Giang Nhược chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không làm gì đó thì sẽ phát điên mất.
Cậu những tưởng sẽ không còn lời tỏ tình nào rung động bằng lời tỏ tình "năm phút".
Giang Nhược lập tức ngồi phắt dậy, túm cổ áo kéo Tịch Dữ Phong lại gần, đặt từng nụ hôn nóng bỏng lên khóe môi, chóp mũi, vầng trán, tóc mai anh, nhịp thở gấp gáp cụ thể hóa niềm yêu thích của cậu...
Em thích anh, rất thích anh.
Anh cười làm em thích, không cười em cũng thích.
Hút thuốc thích, không hút cũng thích.
Thích anh của ngày trước cao không với tới, hiện giờ anh đã trong tầm tay cũng vẫn thích.
Thích nhất là dáng vẻ anh đê mê vì em.
"Giờ thì sao?" Cuối cùng Giang Nhược hỏi: "Giờ anh đã chuẩn bị xong chưa?"
Tịch Dữ Phong đáp "ừm".
"Vậy em vẫn muốn nghe anh nói..."
"Anh yêu em."
Về sau trong một buổi họp báo của thương hiệu Giang Nhược làm đại sứ, có phóng viên hỏi cậu phải chăng món trang sức cậu hay đeo trên cổ chân mang ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Giang Nhược thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy."
Bởi vì Giang Nhược tự mặc kệ trước nên toàn thể công ty cũng dần không nhúng tay vào những tin tức có liên quan đến đời tư của Giang Nhược.
Thế nên vào thời gian trước, trên mạng lan truyền bức ảnh Giang Nhược và doanh nhân họ Tịch nào đó nắm tay nhau đi trên đường phố Los Angeles, dẫn đến một cuộc bàn tán sôi nổi.
Quần chúng hóng biến đưa ra rất nhiều phỏng đoán về sự việc, ý kiến khác nhau nhưng lại chung nhận định: Người đàn ông này chắc chắn là đại gia ngoài ngành vẫn được đồn đoán của Giang Nhược.
Dĩ nhiên các phương tiện truyền thông sẽ không bỏ qua cơ hội đào bới sâu hơn, lập tức nêu quan điểm: "Lắc chân có ngụ ý là trói buộc".
"Đừng rập khuôn thế chứ." Giang Nhược nhẹ nhàng cất giọng, không cho người kia nói hết: "Chẳng lẽ bạn chưa từng nghĩ lắc chân cũng có thể tượng trưng cho cảm giác an toàn?"
Lát sau Giang Nhược thuật lại sự tình cho Tịch Dữ Phong, Tịch Dữ Phong nhíu mày cầm điện thoại định đi xử lý.
Song Giang Nhược ngăn anh: "Cứ kệ mọi người đoán, tự dưng có độ đề tài miễn phí, tội gì mà không tận dụng."
Tịch Dữ Phong nhìn cậu như đang hỏi: Em không để bụng thật à?
Giang Nhược đáp: "Thật mà, có chút xíu tin đồn cũng không chịu nổi thì sao em lăn lộn trong giới giải trí được?"
Tuy nói như vậy nhưng Tịch Dữ Phong vẫn không yên tâm. Trên đường về, anh gọi điện bảo Trịnh Y Đình bắt tay vào tách hợp đồng quản lý của Giang Nhược với công ty, lập phòng làm việc riêng cho cậu, tập hợp đầy đủ nhân viên các bộ phận và phải đặc biệt chú trọng quan hệ công chúng cũng như vấn đề an toàn.
Giang Nhược trưng vẻ mặt "lại nữa rồi", mồm miệng cũng không tha: "Mau mau, máy quay tập trung hết lại đây xem Tổng giám đốc Tịch phát huy của cải giàu giàu kếch xù của anh ấy này!"
Lão Lưu lái xe ở ghế trước cũng không nhịn được cười.
Đang đà nhắc đến giàu có nên Giang Nhược lại nghĩ sang chuyện khác, cậu hỏi: "Nếu, em nói là nếu, lúc đấy anh cược thua, trở thành người hai bàn tay trắng thì anh có còn tới tìm em không?"
Tịch Dữ Phong ngẩng lên nhìn sâu vào cậu.
Không có câu trả lời nhưng lại khiến trái tim thấp thỏm vô cớ của Giang Nhược dần bình tĩnh.
Người đời luôn thích đặt ra những giả thiết, giá như ngày ấy không ra ngoài, giá như hôm nay trời không mưa, giá như khi đó lựa chọn con đường khác, giá như chưa từng gặp gỡ người... để rồi cuối cùng lại than vãn tiếc rằng không có giá như.
Thế nhưng Giang Nhược không thấy tiếc, cậu có cảm nhận hoàn toàn trái ngược.
"Tốt quá." Cậu thở dài.
Tốt quá vì không có giá như.
Từ đầu đến cuối họ sẽ luôn yêu nhau.
***