Sau đêm đó, Phác Xán Liệt luôn có cảm giác Biên Bá Hiền như vô tình hay cố ý giữ khoảng cách với anh, anh thầm nghĩ, có lẽ là môi trường đảo Bali lạ lẫm nên cậu không quen, thế là anh không nghĩ nhiều nữa.
Hai người ở đảo Bali chừng một tuần, theo chân Ngô Thế Huân đi khắp nơi, thỉnh thoảng hắn bận công việc thì Phác Xán Liệt đến công ty giúp hắn sắp xếp sổ sách một tay, coi như một chuyến du lịch thu về ít kinh nghiệm.
Về chuyến đi này, Biên Bá Hiền thấy rất vui. Trước đây cậu chưa ra khỏi Phong thành bao giờ, từ khi Biên Thế Thành đuổi cậu khỏi gia đình Biên, ngày nào cậu cũng quanh quẩn trong nhà sống qua ngày như vòng tuần hoàn, sau này cậu tìm điểm dừng chân trong từng phố lớn ngõ nhỏ ở Phong thành, dốc hết sức bình sinh duy trì kiếm sống, bảo đảm mình có thể sống yên.
May mà, quãng thời gian cậu bôn ba phố phường, có Tưởng Hanh Vạn và Phác Xán Liệt làm bạn, không tính là quá tệ.
Buổi sáng hôm ấy, Ngô Thế Huân chở họ đến sân bay về nước, trước khi hai người cất bước tới cửa kiểm soát, Biên Bá Hiền nhạy bén nhận thấy ánh mắt Ngô Thế Huân nhìn mình.
Ánh mắt đó cậu khó lòng hình dung, có lẽ trong khoảnh khắc ấy cậu đã nhận ra đôi điều gì, nhưng thời gian không cho phép cậu nghĩ lâu, loa sân bay thúc giục họ lên máy bay, theo tự nhiên, cậu quên đi điều này.
"Về đến nơi gửi tin cho tao, tao đi trước."
"Ừ, thiếu gia Ngô vất vả rồi."
"Cút đi, phút cuối rồi còn chọc điên tao."
"Không nói nữa, tao đi đây."
Hai người tạm biệt Ngô Thế Huân, cầm hộ chiếu qua cửa kiểm soát với nhau.
Dọc đường, Biên Bá Hiền gần như không nói gì, chốc chốc nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc cho ánh nắng ngoài cửa sổ soi xuống mặt mình. Phác Xán Liệt thấy mấy ngày nay Biên Bá Hiền đúng là có hơi lạ, nhưng anh không biết là lạ ở đâu, đành thuận theo cậu.
Hành trình mấy tiếng nhanh chóng kết thúc, Phác Xán Liệt chân trước mới dẫm lên gạch sứ sân bay Phong thành, chân sau lập tức có Bạch Tâm Mộc gọi tới, bảo là hạng mục mới của công ty có người muốn góp vốn, anh phải tới công ty ký hợp đồng ngay. Phác Xán Liệt hết cách, để tài xế chở mình đến công ty trước rồi để tài xế chở Biên Bá Hiền về nhà sau.
"Bá Hiền, em về nhà nghỉ trước đi nhé, tối anh về sẽ mua ít cơm tối cho em."
"Dạ, anh vào đi."
Biên Bá Hiền nhìn bóng lưng Phác Xán Liệt vội vã vào đại sảnh công ty, tâm trạng hơi phức tạp. Ngày ấy trong phòng ăn, cuộc trò chuyện giữa Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân vẫn vang vọng bên tai cậu, cậu mờ mịt không biết phải giải quyết chuyện này thế nào.
Nhớ lại những kỉ niệm tốt đẹp của cả hai, cậu cứ ngỡ đó là bọt nước hư ảo. Bảo sao cậu luôn có cảm giác khó tin, hóa ra bản thân chỉ là một vai diễn.
Nếu Phác Xán Liệt đối xử tốt với cậu vì xem cậu là người thay thế Tần Nguyệt Ngưng, mọi hồi ức hai người tạo ra đều để kỷ niệm người đã mất, sao Biên Bá Hiền có thể thản nhiên tiếp nhận.
Cậu không phải thánh nhân, cậu cũng không làm gì sai cả, cậu chỉ muốn bình an yêu một người, bồi bạn với một người mà thôi.
Đang nghĩ ngợi, tài xế quen đường quen lối dừng xe lại, tới cửa ghế Biên Bá Hiền nhẹ nhàng mở ra.
"Biên tiên sinh, đã đến nhà."
"Dạ, ông vất vả rồi."
Biên Bá Hiền đứng trước cổng lớn biệt thự, nhận hành lý từ tay tài xế rồi vào trong ngồi phịch xuống sofa, vùi cả người ra đệm dựa đằng sau.
Gần đây cậu khá mệt mỏi, bây giờ càng không muốn rục rịch, chỉ muốn nằm lên bãi cát ấm, không nghĩ gì, không làm gì.
Thoáng chốc, căn biệt thự rộng lớn chỉ còn tiếng đồng hồ kêu "tích tắc", ngoài ra, chẳng còn âm thanh nào.
Chợt, tiếng chuông reo dồn dập phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Biên Bá Hiền nhíu mày, cam chịu nghe máy.
"Alo?"
"Cho hỏi là Biên Bá Hiền, Biên tiên sinh sao?"
"Là tôi, cho hỏi cô đây là?"
"Tôi là y tá bệnh viện Bạc Ngạn, cuộc cấp cứu ba anh vô hiệu, ông đã qua đời, mời anh nhanh chóng đến bệnh viện điền thủ tục, xin nén bi thương."
"..."
Bây giờ, Biên Bá Hiền thật sự cứng đờ trên ghế.
Tuy Biên Thế Thành chẳng đối xử với cậu theo nghĩa vụ người ba nên có, nhưng máu mủ tình thâm là sự thật không thể thay đổi.
Bất kể ra sao, Biên Thế Thành là người thân cuối cùng của cậu trên thế giới này, hẳn là ngay từ lúc nghe máy, cậu đã đoán trước mình sẽ nhận tin Biên Thế Thành không qua khỏi.
Tức thì, tủi thân, không cam lòng, thất vọng, đau khổ phá vỡ cơ thể Biên Bá Hiền, theo máu ngấm vào tim, xâm nhập lên đại não, như tảng băng tỏa ra hơi lạnh điếng người.
Thường nghe nói, tức nước vỡ bờ.
Trong giây phút này, cắt phăng dây cung cuối còn sót của Biên Bá Hiền, là tin Biên Thế Thành qua đời mà bệnh viện thông báo.
Suy nghĩ duy nhất của Biên Bá Hiền là phải uống rượu. Tự chuốc say mình, để men rượu lấn át thần kinh, thông qua một cách đơn giản mà thô bạo để lẩn tránh hiện thực tàn bạo.
Cậu không hề suy nghĩ, chạy ra khỏi biệt thự. Cả đường không hề dừng chân, mãi đến khi vào quán rượu nhỏ trên phố thời đại, bước vào là gọi ngay năm chai Whisky, liều mạng ngồi trên băng ghế dài quầy bar, mặc ý người phục vụ nâng chai sắp trước mặt mình.
Cậu tiện tay cầm một chai rượu, mở nắp rồi nuốt ừng ực xuống bụng.
Trước đây Biên Bá Hiền chẳng tài nào uống rượu nổi, thi thoảng mới uống hai ly với Tưởng Hanh Vạn. Thế mà giờ đây, cậu như kẻ điên nghiện rượu, chỉ lo uống lấy uống để, hoàn toàn quăng đi rụt rè trước kia.
Cậu uống, mà uống, nước mắt không kiềm được chảy ra. Như vòi nước mở tung, từng giọt từng giọt trào ra hốc mắt.
Trong ý thức mê loạn, cậu thấy Biên Thế Thành đuổi cậu khỏi nhà, thấy mình vấp váp bất lực chạy khắp Phong thành tìm việc làm, thấy màn đêm yên tĩnh ở đảo Bali, biết mình là thằng hề thế thân, thấy cả nỗi đau khi hay tin Biên Thế Thành mất.
Mọi thứ chẳng hề có dấu hiệu lộn xộn trong men rượu, thậm chí càng thêm rõ ràng. Tất cả hồi ức như lưỡi dao, chẳng mảy may đâm thẳng vào tim cậu.
Biên Bá Hiền lại khui một chai rượu, tiếp tục nốc vào miệng.
Người phục vụ trong quầy nhìn hết nổi, hắn không rõ vì sao cậu thiếu niên trông thuần sắc thế này chật vật đến thế, không đành lòng bước tới cản cậu định uống thêm.
"Anh đừng cản tôi!"
Biên Bá Hiền mất ý thức hoàn toàn, theo bản năng tránh mọi thứ xung quanh. Cậu ra sức né hai tay người phục vụ, bất cẩn để điện thoại văng ra khỏi túi quần.
Người phục vụ nhìn điện thoại dưới đất, thầm nghĩ một lát rồi nhặt lên. Hắn cầm tay Biên Bá Hiền để cậu mở khóa, ra ngoài tìm xem người cậu hay liên hệ nhất.
"Alo, Bá Hiền à."
Đầu dây bên kia nhanh chóng nghe máy.
"Chào ngài, tôi là phục vụ một quán rượu, có một cậu trai đang uống rượu ở đây, tinh thần đã hơi mê man, nếu ngài rảnh thời gian có thể đến chăm sóc cậu ấy một lát không?"
Nghe vậy, mặt Tưởng Hanh Vạn lập tức trắng bệch, vô thức siết chặt điện thoại, hỏi địa chỉ người phục vụ.
Sau khi có địa chỉ, Tưởng Hanh Vạn vội mặc quần áo đàng hoàng, lên tiếng báo với người vợ đang nấu cơm tối rồi ra cửa ngay.
Khi hắn đến cửa quán rượu, hình ảnh Biên Bá Hiền co người ngồi trên ghế vừa hát vừa uống rượu lập tức đập vào mắt hắn, hắn sững sờ không cất bước nổi.
Hắn chưa từng thấy Biên Bá Hiền nhếch nhác như vậy.
Tưởng Hanh Vạn kịp thời thôi nghĩ lung tung, bước lên ngăn Biên Bá Hiền, giữ cậu trong lòng.
"Đừng đụng tôi! Đừng đụng tôi!"
"Bá Hiền, ngoan, anh là Tưởng Hanh Vạn đây, em nhìn xem, anh là anh Tưởng của em. Không sao rồi Bá Hiền à, đừng uống nữa, chúng ta đừng uống nữa nhé?"
Được Tưởng Hanh Vạn vỗ về, cảm xúc Biên Bá Hiền dần ổn định, cậu ngẩng đầu nhìn mặt Tưởng Hanh Vạn, lập tức, tủi thân khuếch đại gấp mấy lần. Cậu vùi mặt trong ngực Tưởng Hanh Vạn, run lẩy bẩy gọi,
"Anh à..."
"Anh ở đây, Bá Hiền đừng sợ."
"Anh... Em chẳng còn gì cả... Em mệt quá..."
Tưởng Hanh Vạn không biết gần đây Biên Bá Hiền có chuyện gì, không biết nên an ủi thế nào, đành liên tục dỗ Biên Bá Hiền đừng sợ, xoa bàn tay ấm áp sau lưng cậu.
"Reng reng —"
Bỗng điện thoại bị lãng quên ở bên đổ chuông, Tưởng Hanh Vạn ngoảnh đầu nhìn người gọi, tức giận nghe máy.
"Bá Hiền, em ở đâu rồi?"
"Bá Hiền đang trong quán rượu, chật vật không tả nổi. Phác Xán Liệt, con mẹ mày còn là đàn ông không? Bá Hiền đã sống chẳng dễ gì, ông đây cứ nghĩ em ấy đến gia đình Phác sẽ tốt hơn chút, rốt cuộc mày bảo vệ em ấy kiểu gì vậy?"
"Biên Bá Hiền ở đâu!"
"Trong quán rượu sau phố thời đại! Anh cho mày mười phút, mau lên!"
Dứt lời, Tưởng Hanh Vạn ném di động xuống ghế.
"Anh... Em mệt quá..."
"Ngoan, đợi thằng oắt đó đến, anh sẽ phạt nó cho em. Em cũng khờ quá, đã bảo có oan ức hay bị bắt nạt thì về với anh, sao càng lớn càng không nghe lời anh thế hả."
"Anh... Em mệt..."
Nghe Biên Bá Hiền lầm bầm, vành mắt Tưởng Hanh Vạn đỏ chót.
Những năm qua, hắn tận mắt nhìn Biên Bá Hiền trưởng thành từ một đứa bé, nhìn cậu lặng im đi theo Phác Xán Liệt, đến tận lúc hai người cùng sống dưới mái nhà, nhìn cậu chầm chậm rời khỏi bóng tối tự ti, bước đến ánh sáng bao la, cảm xúc trong lòng hắn muôn phần.
Nhưng bây giờ Biên Bá Hiền run rẩy khóc nỉ non trong lòng hắn như trở về bốn năm trước, năm mà cậu chẳng có chốn dừng chân, không một ai để nương tựa.
Hắn thật sự không cam tâm.
Đang nghĩ ngợi thì Phác Xán Liệt vào quán. Tưởng Hanh Vạn để Biên Bá Hiền dựa lên sofa, trở mình, cuộn chặt tay đấm lên má trái Phác Xán Liệt.
Ăn cú đấm bất ngờ, Phác Xán Liệt lùi hẳn ra sau vài bước, anh va trúng bàn phát ra âm thanh chói tai. Khách khứa trong quán chú ý tới chỗ anh, ánh mắt dồn dập đến xem trò vui.
Mơ mơ màng màng bị đấm, Phác Xán Liệt không giận, mọi chú ý của anh đặt hết lên người Biên Bá Hiền, vốn dĩ không rảnh bận tâm ánh mắt xung quanh và Tưởng Hanh Vạn đối diện.
"Phác Xán Liệt, mày có chăm sóc em ấy được không?"
"Có được hay không, không cần anh quan tâm."
"Anh chăm Biên Bá Hiền đã gần bốn năm, coi em ấy như em ruột, lúc nghe em ấy và mày được sắp xếp làm thông gia, anh mày còn tưởng là chuyện tốt, vậy mà em ấy thành ra thế này đây. Phác Xán Liệt, đây là chăm sóc mà mày nói?"
"Tránh ra."
"Đồng ý một điều kiện với anh, anh sẽ tránh."
"Nói đi."
"Bắt đầu từ giây phút này, cấm mày để Biên Bá Hiền chịu chút tủi thân nào."
"Anh không nói tôi cũng biết."
Phác Xán Liệt dứt lời, đẩy Tưởng Hanh Vạn, anh bế Biên Bá Hiền say bất tỉnh trên ghế lên, chuẩn bị cất bước đi khỏi quán rượu.
"Em mệt quá..."
Bước cuối cùng trước khi rời quán, Phác Xán Liệt nghe Biên Bá Hiền khẽ khàng thủ thỉ một câu, tức khắc, tim anh như bị ai siết chặt, vừa đau vừa xót. Anh cúi người, hôn nhẹ lên trán cậu,
"Xin lỗi em."