Biên Bá Hiền ngơ ngác ngồi trên giường, nửa người trên mặc đồ ngủ lỏng lẻo, sững sờ cả buổi mới xuống giường chuẩn bị đi tắm. Cậu rời phòng thì thấy Phác Xán Liệt đang đưa lưng về phía cậu rửa mặt cạnh bồn, chợt nhớ cảm giác được anh ôm vào lòng ban nãy, giây khắc đó, thân thể cậu thoắt đỏ như tôm luộc.
Ban đầu Phác Xán Liệt chưa chú ý, lát sau dần nhận ra một ánh mắt nóng rực dán chặt lên người mình, trở mình liền thấy đứa nhỏ đứng bốc cháy ở đó, đúng là không yêu là không được mà, anh kiềm không được đành bật cười.
"Đói bụng chưa?"
"Tàm tạm... À mà...."
"Hửm?"
"Hôm nay em phải mua ít đồ cho tiệm cà phê... Có lẽ không ở nhà được."
"Không sao, đúng lúc anh cũng phải đến công ty xử lý việc gấp, em sắp xếp chuyện của em trước đi, tối anh sẽ đến tiệm đón em, chở em tới một nơi."
"Dạ."
Sau đó, Phác Xán Liệt lập tức vào phòng sách dọn đồ, gọi tài xế chờ ngoài cửa. Biên Bá Hiền tiễn anh vào xe mới chạy vào nhà xách túi lên, chuẩn bị tới Flower Cafe.
Cậu từng lặng lẽ liệt một danh sách viết những món tráng miệng giới hạn cho mỗi mùa, liệt được một nửa bỗng nhớ một ngày, đếm lại kỹ càng, cậu tới Phác gia được nửa năm rồi. Tuy cậu còn bị ám ảnh bởi những ký ức trong quá khứ, nhưng giờ cậu đang tận hưởng niềm hạnh phúc lớn gấp mấy lần những hạnh phúc trước kia cộng gộp.
Ngày đó chính là mấu chốt, Biên Bá Hiền dự sẽ tự làm một hộp macaron, đến ngày kỷ niệm kết hôn tặng cho Phác Xán Liệt, cho dù đó chỉ là tấm lòng nhỏ nhưng nó được tỏa sáng dưới tình yêu, ý nghĩa sâu sắc hơn hẳn.
Vì vậy, cậu viết thêm một mục trên bản liệt kê: Chuẩn bị macaron cho Xán Liệt.
Ngẩng đầu, cậu nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, khóe miệng nhẹ giương lên như lông chim, không ngờ, mùa xuân đẹp đẽ sắp đến rồi.
Cậu ngồi xe tới quảng trường Bắc, với những ký ức, cậu đi dọc các kệ hàng, nhất quyết không bỏ lỡ đường bột và siro. Đây là hai thứ cậu thích nhất trong thực đơn của Biên Bá Hiền, không có chúng bánh chẳng còn vị gì. Đương nhiên, những món liên quan macaron cậu đều đặt cẩn thận trong giỏ hàng, ngăn nắp xếp thành một chồng nhỏ, chỉ sợ ảnh hưởng đến kết cấu của thành phần.
Dọc đường khẽ ngâm nga bài nhạc mình thích, bước đi thoải mái, từng chút lại gần quầy thu tiền. Cậu nhìn nguyên liệu trong giỏ hàng lần lượt đưa lên quầy, cảm giác tâm trạng cũng như được nâng lên, sắp chạm tới đám mây cao vời vợi.
Mà bây giờ, ở một phố thời đại khác, tại cao tầng Tĩnh Viễn các cổ đông cao cấp tập hợp chia lợi nhuận cổ phiếu, văn phòng Phác Xán Liệt đầy tiếng cười ầm ĩ. Ban nãy họ thật sự dọa cán bộ cấp trung một trận, chỉ vì được ít người cổ vũ họ đã chơi lớn mở đại hội cổ đông ngay trong phòng tổng giám đốc!
Mắt thấy thời gian trôi qua vô nghĩa, kiên nhẫn của Phác Xán Liệt cũng mài mòn hết. Anh thình lình vỗ bàn, phút chốc căn phòng liền rơi vào im lặng.
"Chia lãi cổ phiếu không do các cậu quyết định, chuyện này, tôi giao toàn quyền cho Bạch Tâm Mộc phụ trách, nếu ai không hài lòng với sắp xếp của cô ấy thì tự chịu đựng, tôi không quản lý. Cuộc họp này là việc vô cớ, nếu lần sau còn xuất hiện tình huống tương tự, tình trạng nghiêm trọng sẽ đuổi việc tất cả. Mặt khác, đại hội cổ đông có phòng họp riêng và có cả nhân viên quản lý. Văn phòng là văn phòng, không phải nơi các cậu ồn ào làm càn. Tan họp."
Đuổi hết đám người muốn chết kia đi, cuối cùng Phác Xán Liệt cũng có một không gian yên tĩnh, chỉ tiếc chưa nghỉ ngơi bao lâu, cú điện thoại lại quấy rối bầu không khí khó khăn lắm mới im lặng.
"Phác tổng, tối nay đổng sự trưởng tập đoàn Tiền thị tổ chức tiệc rượu ở khách sạn Tiền gia, vừa gửi thiệp mời cho ngài, xin hỏi có cần chuẩn bị xe trước không hay từ chối bên đó."
Lần này, Phác Xán Liệt đúng là bước vào đường cùng. Đổng sự trưởng Tiền gia luôn ủng hộ anh từ nhiều năm trước tới giờ, nếu không có họ giúp đỡ ắt hẳn rất khó để anh quản lý Tĩnh Viễn ổn định thế này. Nhưng buổi sáng anh đã hẹn với Biên Bá Hiền, định chở cậu tới vườn hoa trà lài ở vùng ngoại thành, cơ hội này không dễ có, nếu bỏ, không biết khi nào mới đi được.
Qua một thời gian im lặng, cuối cùng Phác Xán Liệt chọn vế trước. Anh biết, đây xét với Biên Bá Hiền sẽ không công bằng với cậu, nhưng dù sao là món nợ tình nghĩa mới năm nay, anh không đến dự, chẳng biết bên ngoài sẽ đánh giá anh ra sao.
Cầm điện thoại trên bàn, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định gửi một tin nhắn cho đứa nhỏ. Phác Xán Liệt không phải người giỏi bộc lộ, với anh, dùng chữ thể hiện tình cảm chẳng thể cụ thể và tự nhiên.
Anh giơ hai ngón cái, gõ đến gõ đi bàn phím, cuối cùng nhấn "gửi", đứng dậy vào phòng nghỉ thay bộ âu phục đen nhánh, kết hợp một cà-vạt sọc trắng, chuẩn bị đi.
Lúc Biên Bá Hiền đặt bánh ngọt vào lò nướng, điện thoại chợt đổ chuông một tiếng. Lấy di động trong túi ra hay tin Phác Xán Liệt phải đi dự tiệc, thật ra cậu không có cảm xúc gì nhiều, trả lời một chữ "Được", rồi quyết định nhanh chóng kết thúc công việc, về nhà làm cho anh bánh táo gai, phòng khi anh ăn chất béo quá nhiều, nửa đêm đau dạ dày thì toi.
Nghĩ thế, động tác liền nhanh hơn rất nhiều. Lẹ tay hoàn thành việc còn lại rồi ra ngoài bắt taxi, chạy về khu nhà cao cấp.
Giai đoạn làm bánh táo gai quá quen thuộc với Biên Bá Hiền. Cậu đặt dĩa bánh táo gai lên bàn, ngồi một bên ngoan ngoãn chờ Phác Xán Liệt về nhà.
Màn đêm ngày càng kéo xuống nặng trĩu, mà khu ở vẫn yên tĩnh trước sau như một, chẳng có tiếng xe nào quanh đây. Biên Bá Hiền quay đầu nhìn đồng hồ, nhìn kim giờ đã chỉ quá số mười vẫn chưa ai về, không khỏi lo lắng.
Cậu đi qua lại trong phòng khách, sợ mình gọi điện sẽ làm phiền quá trình tiến hành tiệc rượu, cầm điện thoại cũng không biết nên làm gì, chỉ biết mở khóa, tắt màn hình, mở khóa, tắt màn hình.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ lóe một ánh sáng trắng, không biết có phải do trực giác không, Biên Bá Hiền cảm thấy, đó là Phác Xán Liệt về. Cậu nhoài ra ban công, đôi mắt tìm kiếm nguồn gốc ánh sáng. Chưa đợi cậu kiếm ra, cửa chính đã đổ chuông.
Vừa mở cửa đã trông Phác Xán Liệt toàn mùi rượu được một người đàn ông đỡ vai, nhìn thế này, có lẽ tiệc diễn ra rất thành công.
"Biên tiên sinh, chào ngài, tôi là tài xế của Phác tổng, Tiểu Cố. Đêm nay Phác tổng uống ở tiệc hơi nhiều, phiền ngài chăm sóc tổng tài. Công việc ngày mai tôi đã sắp xếp xong xuôi, nhờ ngài bảo Phác tổng cứ nghỉ một hôm ở nhà."
"Được... Được thôi, cực cho cậu rồi."
Biên Bá Hiền choàng cánh tay Phác Xán Liệt lên vai mình, sau khi tạm biệt Tiểu Cố cố gắng dìu anh vào phòng ngủ, chỉ tiếc vóc dáng cả hai cách biệt quá lớn, hơn nữa ngày thường Biên Bá Hiền không hay vận động, quãng đường đỡ anh khiến cậu mệt lử suýt nhũn chân quỳ xuống đất.
Cậu đặt Phác Xán Liệt lên giường, không chịu nghỉ một lát đã giúp anh đổi bộ đồ đầy mùi rượu, tiện thể lấy một thau nước nhỏ, lau mồ hôi trên người Phác Xán Liệt đi.
Chờ Biên Bá Hiền đổ nước rồi về phòng, cậu nghe Phác Xán Liệt loáng thoáng rầm rì gì đó, tò mò lại gần nghe ngóng mặt mũi liền đỏ bừng.
Cậu nghe Phác Xán Liệt nói, "Đứa nhỏ, ngốc nghếch... Bé...bé đáng yêu...."
Rốt cuộc đây là cảm giác gì?
Có lẽ là sau cơn mưa khói mù mịt mờ, điểm đích là mây tan ánh trăng sáng ngời.
Tình yêu của Biên Bá Hiền, tình yêu cháy bỏng của Biên Bá Hiền, cuối cùng vì lo lắng trong lòng mà phải đưa ra. Cuộc tình này có phải chỉ là gió thoảng mây bay hay không đây.
Cậy màn đêm che giấu, Biên Bá Hiền dựa sát đầu vào người Phác Xán Liệt, như đứa bé chưa hiểu việc đời dán sát môi cả hai vào với nhau, trong khoảnh khắc hai cánh môi vừa chạm lập tức dứt ra, sau đó chạy ào xuống phòng bếp.
Vốn Biên Bá Hiền định lấy cho mình ly sữa bò nóng, rồi chuẩn bị ngủ. Nhưng vừa thấy mấy củ khoai tây và cà rốt liền đổi chủ kiến. Cậu nấu một nồi canh giải rượu, đợi Phác Xán Liệt dậy hâm lại là có thể uống, không ảnh hưởng nhiều với dạ dày.
Nhưng ai ngờ, sau khi cho nguyên liệu vào nồi rồi, Biên Bá Hiền ngồi xuống ghế, dựa vào khung cửa gần đó ngủ thiếp đi bao giờ không hay.
Sáng hôm sau, Phác Xán Liệt đi xuống liền thấy người bạn nhỏ co rúc thân thể, đầu gục lên gục xuống trượt theo khung cửa, nhưng vẫn không tỉnh lại. Nhìn cậu ngủ ngon thế này, Phác Xán Liệt thật sự không nỡ đánh thức, vốn vào bếp định chuẩn bị bữa sáng lại phát hiện trong nồi đầy thức ăn, nhìn kỹ có thể dễ dàng nhận ra đây là canh giải rượu cơ bản.
Phác Xán Liệt đứng trước bếp, nét mặt phức tạp nhìn nồi rồi ngoảnh đầu sang Biên Bá Hiền đang ngủ say, đi vài bước, lắc lắc vai cậu, tàn nhẫn cắt ngang mộng đẹp của cậu.
"Là Xán Liệt à... Hỏng rồi!"
Gần như là một giây sau, Biên Bá Hiền đứng phắt dậy chạy tới nồi xem, thấy canh giải rượu tiêu tùng, hối hận không kể xiết, xấu hổ nhìn về phía anh.
"Món này, là em chuẩn bị sao?"
"Dạ, nhưng... Xin lỗi, em ngủ quên mất.... Không làm canh giải rượu cho anh được."
Đột nhiên, Biên Bá Hiền cảm giác trước mắt bỗng tối sầm, tiếp theo cậu cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên môi.
"Nếu sau này em còn muốn nói xin lỗi, chi bằng nói em yêu anh thay thế đi."
"... Dạ?"
"Thế nào?"
"Không phải... Mà cái đó..."
"Cái gì cơ?"
"Em... Em yêu anh."
Lúc chữ "yêu" bật ra, chốn trần gian ầm ĩ và buồn phiền, nỗi đau và sự day dứt quá khứ, sự tàn nhẫn và bất lực của thực tại, tất cả đều bị bỏ lại phía sau. Khoảng thế giới này, chỉ còn hai người, dịu dàng nhìn về nhau, trong mắt, là tình yêu không thể che giấu.
"Ừ, anh nghe rồi."