Editor: Diệp
Quý Tiêu Lệ từng học vài chiêu thức phòng thân. Nếu như lúc này đối đầu với Tôn Bác Dịch mà không có thương tích trên người, dù cho hắn là người có năng lực siêu nhiên Quý Tiêu Lệ chưa chắc đã không thể thắng.
Nhưng hiện tại mỗi một động tác đều làm anh thầy đầu váng mắt hoa, mồ hôi lạnh tuôn ào ào. Trong lúc vô tình đã bị Tôn Bác Dịch ép tới ban công.
Tôn Bác Dịch chỉ muốn nhanh chóng giải quyết Quý Tiêu Lệ, hoàn toàn không có tâm tình chiêm ngưỡng bộ dạng thê thảm của anh.
Trong căn phòng này không có món vũ khí sắc bén nào, Tôn Bác Dịch bèn tạo ra một quả cầu lửa đập lên trên miệng vết thương của Quý Tiêu Lệ. Nhưng sau ba lần sử dụng thì như đã hao hết năng lực, tới một tia lửa cũng không có.
Năng lực siru nhiên mới thức tỉnh vẫn chưa thể sử dụng như ý muốn.
Nhưng mà vật lộn cũng đủ rồi, Tôn Bác Dịch đẩy Quý Tiêu Lệ về phía cửa sổ, cửa sổ do đó mà nứt ra. Trước mắt Quý Tiêu Lệ mơ hồ, thầm nghĩ dù có dùng hết sức lực cũng phải kéo Tôn Bác Dịch chết chung nhưng tay vươn ra lại không có nổi tí sức nào.
Thây ma chầm chậm bước vào cửa, Tôn Bác Dịch gấp rút muốn giết chết Quý Tiêu Lệ. Hắn nhanh chóng nắm lấy chân Quý Tiêu Lệ, ném anh ra khỏi cửa sổ.
Phía dưới đó toàn là thây ma, chỉ cần bị thây ma bắt được, cho dù chỉ là bị cào một vết nhỏ, Quý Tiêu Lệ cũng sẽ phải biến thành thây ma người người ghét bỏ.
Tiếng gió thổi vù vù bên tai phút chốc đã biến mất, Quý Tiêu Lệ rơi lên trên một thây ma, việc đến nước này, anh cũng chẳng thèm giãy dụa nữa, mặc kệ bản thân rơi vào bóng tối.
Tôn Bác Dịch nhìn thoáng qua, thấy Quý Tiêu Lệ quả thực đã rơi trúng một thây ma vội vàng quay đầu chạy trốn đám thây ma đã đến gần.
Kẻ đáng chết như Quý Tiêu Lệ cuối cùng cũng chết rồi.
- ---
Ở tầng chín.
Vài người có năng lực siêu nhiên đã thức tỉnh lúc trước châu đầu ghé tai, đều nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt những người khác.
"Ý anh là hai người bọn họ đụng trúng thây ma, đàn anh Quý bị thây ma bắt được nên chết rồi?"
Bọn họ không dám tin nhìn Lâm Nghiêu đang nấp một bên khóc nức nở.
Bọn họ mặc dù đã thức tỉnh năng lực, nhưng trong lòng những người lúc đầu ngay cả năng lực của mình cũng không sử dụng được này vẫn luôn kính sợ đối với người tay không mang họ ra ngoài như Quý Tiêu Lệ. Quý Tiêu Lệ từng học tán thủ, một mình đối đầu với mấy thây ma cũng không thành vấn đề.
Người như thế làm sao lại tự nhiên lăn đùng ra chết được?
"Đều là tại tôi, tại tôi lúc leo cầu thang bị trật chân..." Lâm Nghiêu nhìn nhìn mắt Tôn Bác Dịch, dùng ngữ điệu hết sức đau buồn nói với bọn họ những lời đã được nghĩ sẵn "Anh ấy vì muốn bảo vệ tôi nên.... nên mới bị bắt".
Tất cả mọi người đều biết, móng tay của thây ma có màu đen, bên trên có độc thây ma, kẻ bị cào trùng đều sẽ hóa thành thây ma, trước giờ chưa hề có ngoại lệ.
Đồng thời bọn họ cũng biết việc Lâm Nghiêu là bạn trai của Quý Tiêu Lệ. Anh bảo vệ bạn trai của mình, dù nói thế nào cũng là hợp tình hợp lí.
Trong đám người có năng lực có một cô gái, năng lực của cô là nước. Mặc dù lúc này trừ việc có thể tạo ra một dòng nước nhỏ xíu, cô không hề có chút sức chiến đấu nào. Nhưng bởi vì có năng lực hệ thiên nhiên, cô vẫn có tư cách đúng đây nói chuyện.
Diêm Lôi to tiếng hỏi "Bên ngoài toàn là thây ma, những lúc thế này cậu không ở yên trong phòng lại mò ra ngoài làm gì?"
Cô không thể tin nổi, đàn anh Quý như trăng như sao lại có thể thích một kẻ như Lâm Nghiêu. Lại càng không thể tin nổi việc người mạnh mẽ đến mức có thể mang theo họ ra ngoài như Quý Tiêu Lệ lại chết dễ dàng như thế.
Chết vì một thằng đàn ông như thế!
Một đám người đi cũng nhau, dù cho là con gái yếu ớt cũng phải mang vác vật tư nặng nề. Nhưng một kẻ tay không thể khiêng vai không thể vác như Lâm Nghiêu lại vì được Quý Tiêu Lệ che chở nên chỉ cần xách theo tí đồ tượng trưng.
Bởi vì có Quý Tiêu Lệ có năng lực giết chết thây ma lập tức ở đây nên cậu ta mới có thể yên yên ổn ổn, chẳng cần lo nghĩ giây sau có bị thây ma từ đâu chui ra chộp một phát không.
Mọi người ở đây dù cho đùm đùm đàn đàn ôm nhau ngủ cũng phải ngủ trong lo sợ, chỉ riêng cậu ta luôn có thể ngủ say bên cạnh Quý Tiêu Lệ.
Quý Tiêu Lệ từng nghiêm túc nói đến việc trong lúc tận thế, chỉ có tự mình mới có thể bảo vệ cho mình. Ngay cả những kẻ nhát gan nhất cũng cầm gậy gộc chống lại thây ma, mà kẻ như Lâm Nghiêu lại chỉ cần làm nũng hai câu đã có thể đứng ở một bên nhìn, một giọt máu cũng không văng tới.
Trước khi tận thế ập tới, Quý Tiêu Lệ từng là đóa hoa cao lãnh được rất nhiều người yêu thầm mà không dám với.
Sau khi tận thế tới, Quý Tiêu Lệ lại có khả năng tổ chức lãnh đạo cùng với giá trị vũ lực xuất chúng.
Những việc này khiến đa phần thiếu nữ cùng với một ít cậu trai ở đây đều ghen đỏ mắt với lâm Nghiêu, chỉ hận không thể nhảy vào thay thế y.
Lâm Nghiêu bị hỏi bèn bụm mặt khóc ròng bảo: "Tôi muốn... muốn đi xem thử mấy cái nhà trống kia có gì ăn không... Tôi cũng chỉ là muốn giúp mọi người một chút...".
"Có cái quần què! Người nào, giờ nào cần ra ngoài tìm kiếm vật tư, lúc nào cần đi đánh thây ma, anh Quý đều đã quy hoạch tỉ mỉ. Anh ấy sao có thể để cậu ra ngoài tìm đồ ăn khi các tầng thấp còn chưa được dọn dẹp như lúc này? Cậu nói láo mà mắt còn không chớp à?"
Tôn Bác Dịch không nhìn nổi nữa, một tay kéo Lâm Nghiêu ra sau người "Bọn mày đều không tin em ấy thì còn hỏi lắm thế làm gì? Nếu mày không tin Quý Tiêu Lệ biến thành thây ma rồi vậy thì có thể tự mình xuống dưới mà xem. Quá trình biến thành thây ma cùng lắm hai tiếng, nếu mày nhớ thương nó như thế, bây giờ xuống đó nói không chừng còn được nhìn nó lần cuối".
"Mày!"
Một người khác vội kéo Diêm Lôi lại, đẩy cặp kính trên mũi, nói: "Chúng tôi sẽ xuống dưới xác thực, nhưng cái chúng tôi cần là chân tướng, anh ấy không phải là kẻ lỗ mãng, nếu chúng tôi phát hiện anh ấy bị hai người hại chết..."
Lòng người khó dò, lúc này cùng nhau đồng lòng chống lại thây ma, sợ nhất chính là có mấy con sâu đang chui trong nồi canh này.
Nếu thật sự Quý Tiêu Lệ bị Tôn Bác Dịch và Lâm Nghiêu hại chết, vậy thì bọn họ sẽ không để cho hạ kẻ này ở lại trong đội nữa.
"Sự thật gì? Sự thật chính là Quý Tiêu Lệ muốn thân mật với Lâm Nghiêu, sợ ở trên này bị mấy cô cậu quấy rầy nên phảo chui xuống dưới kiếm chỗ yên tĩnh". Ton Bác Dịch nhếch môi cười "Mấy cô cậu ai ai cũng muốn tìm nó nói chuyện, một thằng đàn ông như Quý Tiêu Lệ, ăn chay lâu đến vậy rồi, tất nhiên là phải suy nghĩ cho mình".
Mấy lời của Tôn Bác Dịch khiến mọi người nhíu mày.
"Ai mà ngờ xui rủi gặp phải bầy thây ma, cũng tại Quý Tiêu Lệ háo sắc, lúc này là lúc nào mà còn không quản nổi mình. Kẻ như thế mà cũng xứng chỉ huy chúng ta sao? Xì!"
Tôn Bác Dịch vui vẻ ụp nồi lên tình địch ngày trước, dù sao cũng chẳng ai phản bác được.
"Nó chết một mình thì thôi, lại còn hại Lâm Nghiêu hoảng sợ, mấy người muốn đi kiểm tra thì đi đi, tôi còn phải mang Lâm Nghiêu đi nghỉ ngơi".
Tôn Bác Dịch là người có năng lực hệ lửa duy nhất trong dám người có năng lực siêu nhiên. Vừa nhìn đã biết hệ lửa là hệ có tính công kích cao, hắn tự cảm thấy bây giờ Quý Tiêu Lệ không còn, đám người này phải dựa vào hắn mới có thể rời khỏi đây. Bởi thế chẳng nể nang mà kéo Lâm Nghiêu đi vào căn phòng trước đây của Quý Tiêu Lệ và y.
Hai bọn nhìn hai kẻ kia đi, chẳng biết là ai thầm mắng.
"Thằng mặt lol".
Bọn họ bàn bạc với nhau một lát, chia hai người xuống dưới kiểm tra, còn lại ở trên lầu làm công tác trấn an, sẵn tiện quan sát hai kẻ Tôn Bác Dịch và Lâm Nghiêu.
Bọn họ vô cùng hy vọng mình đang bị Tôn Bác Dịch lừa, Quý Tiêu Lệ chỉ đang kẹt lại, chưa đến mức không thể trở về.
Thế nhưng bất kể bọn họ tìm kiếm thế nào cũng không thấy bóng dáng Quý Tiêu Lệ. Dù cho là tìm kiếm trong bầy thây ma cũng không có con thây ma nào vác cái mặt của Quý Tiêu Lệ.
Trong lúc nhất thời bọn họ quả thực không biết phải làm sao.
- ---
Quý Tiêu Lệ cho rằng bản thân đã không thể tỉnh lại được nữa.
Lúc anh mở mắt ra, cảm thấy toàn thân đau đớn. Loại đau đớn này xác nhận rằng anh còn sống.
Vẫn còn là người.
Sau đó anh lập tức rùng mình, cả người đều đang đề phòng
- - anh đang nằm phơi giữa một bầy thây ma.
Xung quanh toàn là thây ma, một là đang gào rống hai là hai mắt phát sáng nhìn kẻ còn sống duy nhất đang phơi ở giữa.
Có là kẻ như Quý Tiêu Lệ cũng tuôn mồ hôi như suối trong nháy mắt.
Nhưng rất nhanh sau đó anh phát hiện có một con thây ma hơi sai sai. Con thây ma này không rống anh, ngược lại hà hơi đe dọa đối với bầy thây ma đang lăm le bước lên và đám đang lòng vòng không ngừng xung quanh.
Khoảng chừng ba mét từ chỗ Quý Tiêu Lệ tính ra bên ngoài đã hình thành một vòng tròn trống không.
Con thây ma dị dị kia vẫn đang bận rộn chạy vòng vòng đuổi mấy con thây ma có ý đồ bước vào ra ngoài.
Quý Tiêu Lệ để ý rằng hành động của con thây ma này nhanh hơn đám anh gặp qua nhiều.
Vết thương trên người anh còn chưa có lành, cũng may là đã ngừng chảy máu. Quý Tiêu Lệ nằm yên, tạm thời anh còn chưa xác định được mình có thể chạy khỏi bầy thây ma này để đến một nơi an toàn không.
Đành phải yên lặng quan sát trước.
Quý Tiêu Lệ dựa lên một cái cây, suy đoán rằng rất có khả năng mình đang ở một cái công viên nhỏ lạ hoắc nào đó. Trước khi tận thế tới, ở đây đa phần là các bà các cụ nên thây ma ở đây phần lớn cũng là thây ma đã già tuổi cao sức yếu. Thây ma bên ngoài vốn đã chậm chạp, đám ở đây lại càng thảm hơn.
Chúng nó còn cà nhắc!
Anh chủ lo nhìn phía trước, lại quên mất sau lưng mình cũng có nguy hiểm. Đợi tới lúc phát hiện sau lưng có tiếng động, cái con thây ma dị dị kia đã lẻn đến sau lưng anh.
Quý Tiêu Lệ quay đầu nhìn, có hai con thây ma đánh lén, nhưng mà con thây ma dị dị kia rõ ràng là nhanh hơn. Một tay nó moi ngực con thây ma đối diện, móc trái tim đen thùi lùi ra.
Sau đó..... sau đó nó bỏ trái tim kia bên cạnh Quý Tiêu Lệ.
Đến lúc này anh mới phát hiện, xung quanh anh đã có đến mấy trái tim đen thui như thế rồi.
Đây là có ý gì?
Quý Tiêu Lệ nhìn con thây ma bị móc trái tim xong ngã xuống nằm ngửa không hề nhúc nhích. Trong lòng chợt có nghi vấn.
Trước kia bọn anh cũng từng thử rồi. Mấy con thây ma này bất kể là mất tay, mấy chân, banh ruột hay rớt tim đều vẫn sẽ khỏe như vâm. Chỉ khi nào bể đầu thì đám thây ma này mới chịu nằm yên đắp chiếu.
Đáng tiếc đứa làm ra việc này cũng là thây ma, bằng không Quý Tiêu Lệ cũng muốn mở miệng học hỏi bí quyết.
Đợi đến lúc sức lực khôi phục được không ít, nhìn thấy con thây ma dị dị kia vẫn còn dai như đỉa đi đe dọa con thây ma còn lại, bảo vệ mình trong vòng. Quý Tiêu Lệ mới hơi yên tâm, anh thử đứng dậy, lại phát hiện chân mềm như bún, đành phải ngồi yên nhìn quanh quẩn.
Gần đó có một mảnh sứ vỡ, còn có một túi ni lông. Quý Tiêu Lệ nhặt chúng lên, ngẫm nghĩ một chút, mảnh vỡ bé như thế không đủ để đập bể đầu thây ma, đành tạm thời bỏ cái suy nghĩ chạy ra ngoài.
Lúc này thì anh có thể đi xem thử trái tim đen thui bên cạnh.
Quý Tiêu Lệ cầm trái tim kia qua túi ni lông. Con tang thi dị dị kia thân là chủ nhân của trái tim cũng chẳng buồn nhìn nó, hay nói đúng hơn là không chú ý đến động tác của anh. Nó vẫn còn đang bận toàn tâm toán ý nói chuyện nhẹ nhàng với đám đồng loại.
Cục thịt này có mùi thối quá chừng, vẻ ngoài nhìn thì giống trái tim nhưng lại đen thùi lùi. Quý Tiêu Lệ thử cầm mảnh sứ cắt nó ra, máu đen chảy xuống, màu xanh bên trong bất ngờ xuất hiện...
Một cục đá màu xanh?
Rõ ràng là sau khi lấy cục đá này ra, đám thây ma xung quanh lại càng chộn rộn. Con tang thi dị dị kia không thể không đẩy đám đồng loại kia ra. Một con bị đẩy cho ngã cái bịch, trong quá trình lại còn kéo theo anh em bạn dì ngã chung, một đám vội vội vàng vàng muốn bò dậy.
Con thây ma dị dị kia xô đồng loại nằm sấp nằm ngửa tạm thời không dậy nổi hết mới lia mắt nhìn qua con người duy nhất đang ở giữa vòng.
Quý Tiêu Lệ lúc này mới thấy con thấy ma này nhìn chung cũng... sạch sẽ phết nhỉ?
Không giống với đám đồng loại thiếu cái tay hụt cái chân ngũ quan đầm đìa máu. Con thây ma này chỉ có con ngươi là trắng bệch, máu đen trên mặt còn là của thây ma khác bắn lên, ngũ quan của nó vốn dĩ không có vết tích gì.
Bé thây ma nghiêng nghiêng đầu ngó cục đá xanh xanh trong tay Quý Tiêu Lệ.
Edit lần 1: 3h58' PM 05/08/2022