Tìm Lại Nụ Cười Asisu

Chương 5: Hòn đảo Amet



Asisu biết rõ, tên hòn đảo này trước kia không phải thế, chắc do phụ vương đặt lại dựa theo tên nàng để làm quà tặng. Nơi này tên hoàng thân kia được phát hiện, nàng kỳ thực muốn đến đó xem một lần. Trước đây rất ít khi Asisu ra khỏi cung, nhưng bây giờ thực nóng lòng muốn đến hòn đảo này, chắc chắn tiên đế có dụng ý khác. Ví như nếu là quà tặng bình thường thì ắt hẳn đã không để trong hộp cơ quan. Có lẽ phụ vương không muốn người khác biết trong đây có gì, hay không muốn ai ngoài nàng đi đến Amet. Tuy nhiên, không hiểu sao khi nhắc đến Amet, nàng cảm thấy cực kỳ bi thương, không phải cho người khác, mà là hình như đau cho chính nàng.

Hay là phụ vương muốn nàng biết về Nebanon mà đưa hắn về. Không đúng, nếu nói phụ vương sợ mẫu hậu, thì mẫu hậu đã mất rất lâu sao còn chưa đưa hắn về, nếu nói sợ đe dọa vương quyền của Menfuisu, thì nếu để nàng đi đón, chẳng phải mọi thứ còn khó kềm chế hơn sao, phụ vương ắt hẳn sẽ áp chế hắn tốt hơn nàng chứ. Thậm chí hắn còn lớn tuổi hơn nàng, nếu hắn về sớm hơn, dù thân phận mẫu thân có chút thấp hèn, nhưng hắn vẫn có khả năng cưới nàng và trị vì Ai Cập. Nếu thế phụ vương phải giấu nàng luôn chứ, hoặc giả phụ vương muốn hắn lên ngai, thì cần đến một phần quyền lực của nàng, đáng lí phải ghép hắn và nàng sớm hơn, tích cực tách nàng và Menfuisu ra chứ. Đằng này...

Đúng là vẫn có cái gì đó không thỏa đáng. Trước giờ linh cảm của Asisu không sai, nhất là về vấn đề chính trị, nhưng nàng luôn không nói ra, nàng sợ Menfuisu cho nàng là người nhiều mưu kế, ác tâm, muốn can thiệp vào điều hành Ai Cập, muốn cướp quyền hắn, vì muốn cho Menfuisu trước mặt mọi người tự phát huy, để hắn cái gì cũng là nhất. Có lẽ vì vậy lâu dần, mọi người coi nàng là người độc ác, thiếu hiểu biết, chỉ biết ám kế người khác, ngay cả Menfuisu cũng cho rằng chị hắn bất tài.

Vì vậy, vấn đề này, nàng phải tự mình giải quyết, như trước giờ nàng vẫn làm một mình. À khoan, còn có Ari nữa mà. Có lẽ trước đây toàn những vấn đề nhỏ nhặt, nàng không nêu ý cũng không sao, mọi người tự biết cách làm, nhưng đây là vấn đề hệ trọng, ai cũng lại đang mù quáng và bối rối, buộc nàng phải giải quyết. Nghĩ thầm rồi vờ như giật mình tỉnh dậy, vội gọi Ari vào, đóng hộp cơ quan, cất giấu kỹ. Ari nhanh chóng vào, nàng thì thầm kể lại hết mọi chuyện. Ari hỏi nhỏ:" Lệnh bà muốn đến đó?" Nàng gật đầu, Ari quả rất hiểu ta.

Nhưng Asisu muốn đi mà không ai biết, trốn đi khỏi đây cũng không phải là dễ gì. Binh lính bên ngoài mà thấy có động là chợt vào ngay, mà từ đây đến sa mạc phía tây không thể đi trong nội một đêm. Suy tới tính lui, thì có một tia sáng lóe ra trong đầu nàng. Nàng gọi Ari gửi một lá thư mời hoàng huynh Nebanon sáng mai sang hàn huyên. Tên thấp kém đó không mảy may suy nghĩ, liền nhận lời. Hắn trong lòng hồ nghi Asisu muốn thử hắn, nhưng nếu hắn có được lòng tin của nàng, hẳn sẽ có hậu thuẫn ở Hạ Ai Cập.

- -- ------

Hắn tiến vào trong gian phòng, ăn mặc cực chỉnh tề, đầu đội một hình con đại bàng nhỏ bằng vàng kim, thân mặc áo màu rượu nho từ tơ tằm thượng hạng, vẫn choàng áo khoác màu ánh kim, đai đeo bằng bạc có hònh rắn uốn. Asisu ghét cay ghét đắng phải tiếp hắn, nàng chỉ muốn mới tiệc một mình Menfuisu, còn Ragashu trước đây vì nàng lợi dụng hắn giết Carol, và cũng vì là chồng nàng, nên mới miễn cưỡng. Nhưng thôi, nàng phải thoát ra ngoài, bằng mọi giá.

Asisu lạnh nhạt lên tiếng:" Rất cảm kích khi hoàng huynh đã nhận lời, ta cứ nghĩ hoàng đế sẽ không cho Ngài tới." Hắn mắt sáng nhìn nàng, quả thực nàng rất thần bí, vẫn là sa y đen tuyền, đính vài hạt ngọc, nhìn đơn giản mà thanh cao. Và cây quạt lông vẫn phe phẩy che nửa khuôn mặt.

Nhìn nàng ngây một hồi, hắn mới lên tiếng:" Ta rất muốn hàn huyên với hoàng muội, sợ hoàng đệ không cho vì sợ ta mệt, nên tối qua trong yến tiệc trước mặt quần thần và sứ giả, ta đã xin phép hoàng đệ. Hoàng đệ liền cho phép." Asisu gật gù, quả thật rất biết điều khiển người khác, Menfuisu sợ mất mặt, ắt hẳn sẽ cho phép. Nàng cất lời:" Hoàng huynh và hoàng đế đã thân thiết vậy rồi sao, không xưng hoàng đế mà lại xưng nhau hoàng huynh và hoàng đệ rồi àh?" 

Biết nàng dò hỏi hắn, hắn điềm nhiên trả lời:"Hoàng muội, như ta với hoàng muội mới gặp như đã thân đấy sao, có lẽ vì tình thân nên chúng ta mới thân thiết nhanh chóng như vậy." Asisu ngầm hiểu, ắt hẳn Menfuisu hoàn toàn tin hắn là người thân, nên mới xưng hô như vậy. Nàng đã tự mình kiểm tra vật chứng, tin hắn là hoàng thân, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu không hiểu nổi. Hay vì nàng sợ hắn đe dọa vương quyền Menfuisu.

Asisu được thế lời nói của hắn, giọng không lạnh như trước, vào thẳng vấn đề:" Hoàng huynh, lâu rồi ta mới về cố hương, muốn đi thăm đây đó một chút, sợ Menfuisu không cho, ta muốn mượn lời hoàng huynh xin phép cùng hoàng huynh đi thăm thú các chợ gần Tây điện giáp ranh Hạ Ai Cập một chút, tiện ghé thăm gia quyến tướng quân Nakuto, ắt hẳn tướng quân sẽ biết ơn huynh lắm." Đúng như nàng dự đoán, vừa nghe đến tướng quân Nakuto, hắn biết đây là dịp để tìm kiếm phe cánh, Asisu sắp về lại Babylon, hắn nắm được Nakuto thì coi như có binh quyền Hạ Ai Cập. Hắn rất nhanh nhảu:"Hoàng huynh sẽ cố gắng hết sức, dẫn hoàng muội đi chơi một chuyến." Nói rồi hắn lui ra.

Ngay chiều hôm ấy, quả nhiên Menfuisu đã đồng ý, Ari vội sắp xếp hành trang lên đường, dù cho Menfuisu phái khá nhiều quân theo, nhưng ở nhà tướng quân Nakuto, nàng đi đâu cũng không thành vấn đề. Ngay sáng hôm sau, nàng cùng Nebanon lên đường, hắn suốt dọc đường đi đều tỏ vẻ chăm lo cho nàng. Asisu hiểu hắn nham hiểm, chỉ phe phẩy quạt và cười lạnh đáp trả. 

Nàng viện cớ muốn đến thăm dinh gia quyến tướng quân Nakuto trước, hắn lấy làm vui, bèn ra lệnh tiến thẳng qua địa phận Hạ Ai Cập. Một vài binh sĩ cầm quyền ngăn cản, sợ ta có mưu đò lại được tiếp ứng, nhưng hắn lấy quyền tổng chỉ huy ra lệnh và đảm bảo, vậy là thuận lợi tiến vào. 

Vừa vào đến dinh tổng của Nakuto, hắn quỳ rạp nghênh tiếp, Ari nháy mắt với hắn, hắn hiếu chuyện nên sắp xếp cho nàng. Asisu giới thiệu:" Đây là hoàng huynh ta, Nebanon, ông đã gặp hồi tiệc trên đại điện rồi đó." Nakuto cúi chào, Nebanon cũng gật đầu đáp lại, trong mắt lóe lên tia gian trá. Gần sập tối, Asisu lên tiếng:"Hoàng huynh, ta muốn đi thăm chợ một lát cùng với Ari, ta không quen có người theo cùng ngoài Ari, hoàng huynh thông cảm, tiệc tối Nakuto sẽ tiếp đãi hoàng huynh chu đáo." Nói rồi nàng xoay người đi, Nebanon hiểu lầm nàng cho hắn cơ hội lấy lòng Nakuto, nên không quan tâm việc gì nữa, rất đắc ý.

Asisu vừa về phòng liền cầm theo đồ đạc, cùng Ari vòng ngõ sau đi, Nakuto đã sắp xếp định liệu mọi thứ cho nàng, giả vờ rất thích vị hoàng thân mới này, đánh lừa hắn không chú ý. Nàng một mạch cũng Ari phóng đến Amet. Nàng rất vui khi biết từ Hạ Ai Cập chạy đến hòn đảo phía tây khá gần và đường đi cực kỳ thuận lợi, nên mới chọn phủ Nakuto để đến.

Từ xa đã thấy ốc đảo, vừa đi đến nơi, trong lòng nàng hồi hộp, như sắp khám phá một điều gì đó mới mẻ. Kỳ lạ thật, ở đây chỉ là một ốc đảo, sao phiên chợ lại nhộn nhịp thế này nhỉ, từ xa đã nghe tiếng ồn ào và ánh lửa lập lòe rồi! Hình như mọi người không mua bán, chỉ trao đổi vật phẩm, đủ mọi loại hàng hóa, mà hàng hoá đến từ khắp nơi, từ cực phẩm đến phế phẩm đều có cả. Nàng đánh giá người dân ở ốc đảo này, chỉ chừng hơn hai ba trăm người, còn lại toàn do đoàn thương nhân khắp nơi đến trao đổi. Nàng đi quan sát một hồi, thấy phía xa xa có một thần điện, hình như là thần điện xây cho nữ thần Iris. Chung quan thần điện rất tĩnh mịch, không ai dám buôn bán ở đó vì sợ thần linh, ngồi điện thờ được đặt ở gò mối cao nhất trong ốc đảo thì phải.

Thật đáng ngờ, một nơi nhỏ bé thế này, mà cũng được xây thần điện sao? Asisu theo thói quen từ nhỏ đã ra vào rất nhiều thần điện, nên bất giác tiến về phía điện thần Iris đó.

Fia

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv