Chân của Lục Phi lành lặn, có thể đi lại, hơn nữa lời đồn về việc sống không còn bao lâu nữa, rất có thể cũng là lời nói dối.
Đáng lẽ ra ta nên vui mừng, nhưng nghĩ đến hai tháng qua ta lo lắng bất an, tuyệt vọng vì tìm danh y khắp trong thành để chữa cho hắn nhưng không có kết quả, chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân.
Tiếng la hét trong sân dần dần im bặt, những thích khách đó không phải đối thủ của Thiết Giáp Quân, t.h.i t.h.ể nằm la liệt khắp nơi.
Thiết Giáp Quân quen thuộc xử lý hiện trường, chẳng mấy chốc, trong sân đã khôi phục lại sự yên tĩnh như trước, chỉ còn lại mùi m.á.u tanh nồng nặc trong gió.
Lục Phi lại bước thêm một bước về phía trước, ta quay người định chạy, nhưng bị hắn ôm chặt lấy eo, bế lên.
"Lục Phi! Chàng thả ta ra!"
Ta vùng vẫy dữ dội trong vòng tay hắn, Lục Phi lại ôm chặt hơn.
Trước đây, trước mặt ta, hắn luôn là bộ dạng sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt uể oải, ta không ngờ cánh tay hắn lại mạnh mẽ như vậy.
Lục Phi sải bước vào trong phòng, dùng chân khép cửa lại, ném ta lên chiếc giường êm ái, sau đó cả người phủ lên ta.
Hai cánh tay hắn chống hai bên người ta, nhìn ta không chớp mắt, khi chạm vào đôi mắt đỏ hoe của ta thì khẽ dừng lại.
"Xin lỗi." Hắn khàn giọng nói, "Doanh Chi, là ta không tốt."
Vốn dĩ ta còn chưa tức giận đến mức đó, nhưng hắn vừa xin lỗi, ta tủi thân đến mức đầu óc trống rỗng.
Đợi đến khi hoàn hồn lại, ta đã túm lấy vạt áo của Lục Phi, nâng người lên, cắn mạnh một cái lên cằm hắn.
Lục Phi khẽ rên một tiếng, bị ta cắn đến chảy m.á.u cũng không tức giận, ngược lại còn ôm chặt eo ta hơn.
"Chàng nhìn ta cả ngày lo lắng sầu muộn, như lửa đốt, lúc nào cũng lo lắng chàng sẽ chết, kéo Đàn Vân đi khắp nơi tìm thầy tìm thuốc..." Ta run giọng hỏi hắn: "Chàng có thấy ta rất nực cười không? Lúc ta nói với chàng sống cùng giường, c.h.ế.t cùng huyệt, có phải trong lòng chàng đang cười nhạo ta, nghĩ ta là đồ ngốc không?"
"Ta không có." Lục Phi vội vàng nói, đây là lần đầu tiên ta thấy vẻ mặt mất bình tĩnh trên gương mặt điềm nhiên của hắn.
“Doanh Chi, ban đầu ta không nói những chuyện này cho nàng biết là vì Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh đều ở bên cạnh nàng. Sau đó ta đã điều bọn họ ra ngoài viện, vốn định tìm cơ hội để nói rõ với nàng, nhưng... người của Lục Văn muốn tìm một thứ từ ta, cho nên thường xuyên phái người lảng vảng bên ngoài phủ, ta không dám đánh cược."
Hắn nhìn chăm chú vào mắt ta: "Ngày hôm đó, Lãnh Nguyệt lén lút lẻn vào thư phòng của ta, tìm thấy bản đồ bố phòng quân sự vùng Đông Nam trong ngăn bí mật."
Ta sững sờ: "Làm sao nàng ta có thể tìm thấy ngăn bí mật trong thư phòng của chàng?"
Lục Phi không nói gì, chỉ nhìn ta.
Ta chợt bừng tỉnh: ".... Nàng ta đã bám theo ta sao?"
Trước kia, khi ta tìm cách mê hoặc Lục Phi, đã từng cả gan xông thẳng vào thư phòng của hắn.
Hắn trêu ghẹo ta đôi ba câu, rồi thấy ta đỏ hoe đôi mắt trừng trừng nhìn hắn.
Để vỗ về ta, hắn đã mở ngăn bí mật trong thư phòng ngay trước mặt ta, từ nơi sâu thẳm nhất lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ xinh xắn tặng cho ta.
Cũng nhờ vậy, ta dễ dàng biết được ngăn bí mật trong thư phòng nằm ở đâu.
Thế nhưng ta nào ngờ, hôm ấy Lãnh Nguyệt bám theo sau ta, cũng biết được chuyện cơ mật đến nhường ấy.
"Sau khi Lãnh Nguyệt qua đời, tuy ta nói với bên ngoài rằng nàng ấy mất vì bạo bệnh, nhưng Hàn Tinh là người đồng hành cùng nàng ấy, tất nhiên hiểu rõ nguyên do thực sự. Bởi vậy, hắn đã quy thuận Lục Mẫn, làm nội ứng, thích khách hôm nay chính là do hắn dẫn vào."
Ta hít một hơi thật sâu, chợt nhớ ra thân phận thật sự của mình.
"Vậy ra, chàng cũng biết mục đích thật sự của việc ta đến hòa thân rồi sao?"
Khóe môi Lục Phi khẽ cong lên: "Phải, ta biết. Phụ hoàng của nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn thu thập tin tức từ ta mang về, rồi lại cùng Tấn quốc giao chiến, đoạt lại những thành trì đã mất."
Hắn vẫn gọi hoàng thượng là "phụ hoàng của nàng", xem ra vẫn chưa hay biết thân phận thật sự của ta.
Ta thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra mình cũng chẳng có tư cách gì để trách cứ Lục Phi.
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Suy cho cùng, đến giờ ta vẫn chưa nói cho hắn biết sự thật rằng ta không phải là Nguyên Gia công chúa.
Ta trầm ngâm hồi lâu, rồi bỗng giật mình nhận ra một điều: "Trong ngăn bí mật nơi thư phòng của chàng, sao lại có bản đồ bố phòng quân sự vùng Đông Nam?"
Lời vừa dứt, không khí trong phòng bỗng chốc như ngừng lại.
Ta rụt rè: "Chẳng hay ta đã khám phá ra bí mật động trời gì chăng? Chàng định g.i.ế.c ta diệt khẩu sao?"
Lục Phi cười khổ: "Ta và nàng phải nương tựa vào nhau mà sống, g.i.ế.c nàng rồi, ta biết phải làm sao đây?"
Trầm mặc một hồi, hắn mới lại cất lời: "Ván cờ này, ta đã toan tính suốt ba năm trời, tất cả cũng chỉ vì ngôi vị ấy - lời đồn quả không sai, ta đúng là lòng lang dạ sói, nhăm nhe ngôi báu."