Tối hôm đó, Khả Ái vội đi đến quán Cafe cô làm việc để hát kiếm tiền
Thời gian này cũng may là có dì Nguyệt chăm sóc cho mẹ, nếu không thì cô cũng không biết phải xoay sở làm sao
Vì con đường này cô đã đi rất nhiều lần nên việc di chuyển ở nơi này với cô không phải một khó khăn lớn
Ở đó có Trương Đình Vũ, chủ của quán Cafe cô đang làm việc, một người luôn giúp đỡ Khả Ái trong những ngày đầu tiên, và có lẽ Đình Vũ đã lỡ siêu lòng cô gái nhỏ nhắn thuần khiết ấy từ bao giờ
Tối đó cô nghe mấy người bồi bàn bàn tán nhau
- Này! Biết gì không?Hôm nay Chủ tịch tập đoàn Lục Thị sẽ đến đây đấy!
Nghe đến đây, Khả Ái giật mình vì trước đây cô từng quen một người mang họ Lục
Nhưng cô ngay lập tức gật bỏ suy nghĩ đó vì bây giờ trong đầu cô chỉ có tiền chữa bệnh cho mẹ, với một con người không trọn vẹn như cô thì chỉ có thể làm công việc như thế này thôi!
"Đến rồi, đến rồi! Lục Tổng đến rồi! "
Đình Vũ là bạn với Đường Phong ở bên Mỹ
Lúc anh ta bước vào quán, ai ai cũng reo hò vui sướng khi được gặp một người nổi tiếng như vậy
Khả Ái gặng hỏi một người cùng làm chung với cô đang đứng bên cạnh về Lục Tổng
"Cô không biết sao? Lục Đường Phong, chủ tịch tập đoàn Lục Thị, thâu tóm cả thế giới, năm qua anh ta được công nhận là doanh nhân thành đạt nhất thế giới đấy"
"Lục Đường Phong, đúng là anh ấy rồi!"
Khả Ái nghĩ,
"Nhưng không! Anh ấy đã biến mất rất lâu rồi! Bây giờ việc quan trọng nhất là tiền cho mẹ!"
Đình Vũ sắp xếp cho Đường Phong chỗ ngồi đẹp nhất
Hai người bạn lâu không gặp ngồi tán ngẫu với nhau
- Đường Phong, đã rất lâu chúng ta không gặp rồi! Cậu có khỏe không! Sao? Vẫn yêu con bé Ninh Kiều nổi nổi gì đó hả?
- Đừng nhắc đến cô ta nữa!
Đường Phong lắc nhẹ ly rượu của mình và nói
- Sao vậy?Lại cãi nhau sao? Tôi cho cậu một món quà này! Đảm bảo là bao nhiêu giận dữ của cậu sẽ tan biến hết chỉ trong một nốt nhạc!
Thế là Đình Vũ vỗ tay hai cái
Khả Ái bước ra
Cô hất nhe mái tóc, dù tay bị thương nhưng cô vẫn toát lên vẻ quyến rũ
"Là cô ấy! "
Đường Phong thốt lên
- Sao? Cậu quen cô ấy à? - Đình Vũ hỏi Đường Phong
- Không! Không có!
Khả Ái hát lên những câu từ đầu tiên
"Người nói màu xanh thuần khiết đẹp tựa mối tình đầu
Như bông tuyết nhỏ lạc giữa bờ biển dài vô tận"
Khả Ái hát đến đâu
Cả căn phòng say sưa lắng nghe đến đó
Trong đó có Đường Phong là say đắm nhất, anh luôn không hiểu tại sao mọi thứ phát ra từ cô gái nhỏ kia luôn khiến anh cảm thấy gần gũi
Khả Ái ngân nga từng câu chữ, cô như đang nâng niu từng cảm xúc của mình cho bài hát, có người nói đó là nét đặc biệt nhất của cô, còn có người nói cảm xúc cô mang vào là tâm tư của cô dành cho ai đó
Dù nói gì đi nữa, thì phải nói là Khả Ái hát rất hay, hay đến nao lòng
Khi cô hát những câu cuối cùng
"Nụ cười quen thuộc hé nở trên gương mặt em
Vậy mà anh lại chẳng kịp nhìn lấy một lần"
Ai ai cũng thấy tiếc nuối nhưng những dư âm mà cô mang lại đã đủ khiến cho mọi người nhớ mãi không thôi
- Cảm ơn mọi người đã lắng nghe! Đối với người ngày ngày chỉ làm quen với bóng tối như tôi mà nói thì sự ủng hộ của mọi người là động lực lớn nhất, bây giờ mong rằng mọi người sẽ cùng tôi đến với bài hát tiếp theo!"
Khả Ái đang định cất lời hát thì đột nhiên có người đàn ông bước lên sân khấu
Khả Ái có thể cảm nhận được từng ngón tay người đàn ông đó sờ soạng cơ thể của cô
Cô hoảng sợ không nói được nên lời
Ai ai cũng có thể chứng kiến hành động đó của người đàn ông nhưng chẳng ai dám chống laị ông ta, có vẻ ông ấy rất quyền lực