Nhìn bộ dạng này của Yến Việt, suýt chút nữa Chung Tình đã dao động.
Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Nàng vẫn ung dung thong thả, bàn tay cứng rắn đẩy hắn ra: "Từ khi đệ nói với ta những lời đó, đệ nên hiểu....."
Hắn nhìn nàng, nàng cũng trực tiếp đối mắt với hắn: "Chúng ta không bao giờ có thể giống như xưa được nữa."
Nàng sẽ không lừa mình dối người, càng không muốn hắn lún sâu vào thứ tình cảm này.
Ánh sáng trong mắt Yến Việt dần ảm đạm, hắn ngẩn ngơ nhìn Chung Tình.
So với trong tưởng tượng của hắn thì nàng càng tàn nhẫn hơn.
Bởi vì biết rõ nhược điểm của nàng, bởi vì nghĩ rằng nàng sẽ lần nữa dung túng hắn, cho nên hắn mới dám bày tỏ tình cảm của mình trắng trợn như thế.
Hắn nghĩ rằng nàng sẽ giống như lúc trước, tiếp tục cười bất đắc dĩ, tiếp tục bao dung hắn.
Không ngờ nàng lại nói lời cự tuyệt lạnh lùng đến vậy.
Chung Tình không hề bình tĩnh như những gì nàng thể hiện bên ngoài, thực chất trong lòng nàng rối như tơ vò.
Yến Việt nhấp nháy môi, nhưng nửa ngày vẫn không thốt ra được lời nào, im lặng tiếp tục lau khô tóc cho nàng.
Chung Tình nhắm mắt lại, nàng cũng không biết phải nói gì nữa.
Những lời muốn nói đều đã nói hết.
Yến Việt hiểu.
Không khí trong Càn Long Cung nhìn thì yên tĩnh, sự yên tĩnh uy nghiêm rèn giũa qua năm tháng, chỉ có trong lòng hai người hiểu rõ, tất cả đều là giả dối.
Chờ tới khi tóc khô, Chung Tình cũng cảm thấy buồn ngủ.
Vốn dĩ nàng không cần nghỉ ngơi như nhân loại.
Nhưng từ khi không liên kết được với bản thể, mọi hoạt động của nàng bắt đầu giống như người bình thường --- cần ăn cơm, cần ngủ nghỉ.
"Tỷ tỷ mệt rồi sao?"
Yến Việt nãy giờ luôn chú ý tới Chung Tình, khẽ hỏi.
Chung Tình gật gật đầu.
"Vậy tỷ tỷ nghỉ ngơi đi."
Chung Tình vẫn không nhúc nhích.
Nàng còn chưa quên nơi này là Càn Long Cung.
Là tẩm cung của Yến Việt.
"Ta ngủ chỗ nào?" Nàng hỏi.
"Đương nhiên là trên giường."
Hình như Yến Việt cảm thấy nàng hỏi một vấn đề rất kỳ quái.
"Vậy đệ ngủ chỗ nào?"
Yến Việt nói như một lẽ dĩ nhiên: "Tất nhiên đệ cũng ngủ trên giường."
"A Việt." Chung Tình nhíu mày nhìn hắn.
Yến Việt bình tĩnh cười với nàng: "Có lẽ tỷ tỷ không biết, mấy năm tỷ tỷ hôn mê đều cùng đệ chung chăn gối."
Làm sao hắn có thể yên tâm để cho người khác chạm vào nàng?
Chung Tình: "....."
"Hệ thống, lời đệ ấy nói là thật?"
Bạch quang trên người hệ thống lại loé lên: "Đúng vậy, thưa ký chủ."
Chung Tình khó khăn nói: "Sao ngươi không nói cho ta biết?"
Hệ thống ngay thẳng trả lời: "Các ngươi cũng từng ngủ chung với nhau rồi mà."
Chung Tình: "....."
Đó là chuyện của nhiều năm trước, khi Yến Việt còn chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi. Hắn sợ bóng tối, cho nên nàng mới ôm hắn ngủ.
Sao có thể so sánh với tình huống bây giờ chứ?
Chung Tình rất muốn phản bác lại hệ thống, nhưng nhìn nó chỉ là một cục ánh sáng trắng đến hình dáng rõ rệt còn không có, trong lòng liền chắc chắn nó không hiểu chuyện một đôi nam nữ ngủ chung với nhau có ý gì.
Huống hồ, với tình huống bây giờ, Chung Tình cũng không muốn lãng phí thời gian tranh luận với nó.
Chung Tình nhìn Yến Việt, ánh mắt mang ý từ chối.
Yến Việt vẫn đứng yên không động đậy.
Hắn đã nhẫn nại quá nhiều rồi.
Nếu không nhìn thấy nàng, hắn sẽ bất an.
"Long sàng rất rộng, đệ cũng đảm bảo sẽ không làm gì tỷ."
Sắc mặt Yến Việt ôn nhu, nhưng lời nói ra lại không có chút phong nhã: "Nếu tỷ tỷ còn kháng cự, A Việt sẽ rất khổ sở, tới lúc đó đệ không chắc chắn sẽ làm ra loại chuyện gì đâu."