"Điện hạ. lão nô phụng theo ý chỉ của Hoàng thượng, trước tiên đến đón Nhị hoàng tử về Khang Ninh cung." Thân hình Vương Phúc hơi khom xuống, giọng nói cung kính.
Yến Việt quay đầu nhìn y, bất chợt nở nụ cười: " Là Vương công ông sao?"
Vương Phúc kinh ngạc: " Điện hạ còn nhớ lão nô?"
Yến Việt gật đầu: " Ta còn nhớ lúc còn bé, Vương công công luôn tặng đồ cho ta."
Trong lòng Vương Phúc liền hiểu rõ.
Trước lúc năm tuổi, vị điện hạ này là Hoàng tử được sủng ái nhất trong hoàng cung.
Khi đó hoàng thượng có thứ gì quý báu đều luôn nhớ đến vị Thái tử này.
Mà đồ vật dâng lên Hoàng cung, tất nhiên không thể để một thái giám nhỏ bé tùy tiện mang đi, cho nên mỗi lần ban thưởng, đều là Vương phúc đại tổng quản mang theo thái giám mang đồ đi.
Không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy mà vị Hoàng tử này còn nhớ rõ?
Trong lòng Vương Phúc bỗng dâng lên thứ tình cảm kỳ lạ mà ấm áp. Những tên thái giám bất nam bất nữ như bọn họ, cả đời này cũng không thể trông chờ vào điều gì, chỉ hy vọng có thể có một chút tôn trọng cùng ghi nhớ.
Trong lòng ông suy nghĩ, tiến lên chỉnh lại cổ áo cho Yến Việt, nhanh miệng nói một câu: " Đêm qua Hoàng thượng nghỉ ở trong cung của Quý phi, nhị hoàng tử, ngài trăm ngàn không nên tùy hứng."
Dứt lời, động tác trên tay ông cũng kết thúc, cả người cung kính lui về, đôi mắt rũ xuống như chưa từng nói ra chuyện gì.
Yến Việt liếc mắt nhìn Vương Phúc, hắn không ngờ thái giám đắc lực nhất bên người Hiển Đức đế lại lấy lòng hắn.
Hắn cũng không nói gì, chỉ là quay đầu nhìn tiểu viện một cái, đưa tay chỉ vào gốc cây mẫu đơn: " Vương công công, ta ở trong tiểu viện này cũng không có gì luyến tiếc, chỉ có một gốc cây mẫu đơn, bầu bạn lâu ngày, ta có thể mang đi không?"
Vương Phúc cũng sớm biết chuyện tình về cây mẫu đơn, ai mà chẳng biết đây là thứ duy nhất mà Hoàng hậu lưu lại.
Chẳng qua chỉ là vật chết, cũng sẽ không có ai để ý, Vương Phúc cười cười: " Nếu Điện hạ thích, tất nhiên phải giữ lại."
Yến Việt gật đầu hài lòng.
Nhưng mà hắn chỉ nhìn gốc cây mẫu đơn kia, cũng không có dáng vẻ thương tâm.
Vương Phúc chỉ vào tên thái giám bê lấy chậu hoa mẫu đơn cao bằng nửa người kia lên, đoàn người cuồn cuộn ra khỏi căn nhà nhỏ trong lãnh cung.
Trên đường về cung nhìn qua giống như không có người khác, nhưng bất kể Vương Phúc hay Yến Việt đều biết, ở bên trong chỗ tối, có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm đoàn người.
Thái tử bị phế được Hoàng thượng đón vào cung, hơn nữa lại do đích thân đại tổng quản tự mình đi đón, Hoàng thượng đây là có ý gì?
Cũng có không ít ánh mắt hả hê của những phi tần nhìn về phía Triều hoàng cung ---- những năm gần đây một mình nhà Quý phi độc quyền, cũng không biết Quý phi tính tình mềm mại lại bướng bỉnh kia sẽ có phản ứng như thế nào?
Quý phi..... cũng không có phản ứng gì.
Nàng ta yên lặng đợi ở trong Triều hoàng cung, trên gương mặt diễm lệ mà nở nụ cười dịu dạng.
" Nghe nói Nhị hoàng tử trở về Khang Ninh cung, Bổn cung thân là người đứng đầu hậu cung, trong tay cầm Phượng ấn, tất nhiên phải bày tỏ một....hai điều...."
" Ma ma, người đi thay ta một chuyến, tìm thứ gì đó thật tốt ban cho Nhị hoàng tử, nói như thế nào nhỉ, dù sao bổn cung cũng là Mẫu phi của hắn, không đúng sao?" Quý phi cười xinh đẹp, mềm mại, lúc nói ra hai chữ Mẫu phi, giọng nói độc ác khắc cốt ghi xương.
Hoàng hậu đã chết, nhưng mà tội nghiệt của ả còn chưa trả hết.
Mẹ làm con chịu, Quý phi bỗng nhiên cảm thấy Nhị hoàng tử trở về Khang Ninh cung cũng không hắn là chuyện xấu.