Tiểu Yêu Truy Tìm Tình Yêu

Chương 140: Kiếm hồn lãnh diễm 37



Lăng Trầm nói xong thì vừa gọi điện ngay cho bác sĩ, vừa bắt đầu cẩn thận xử lý sơ qua vết thương trên cánh tay của Lăng Hoàn Vũ.

Khác với sự lo lắng của Lăng Trầm, mặt Lăng Hoàn Vũ lại vô cảm như thường, giống như vết thương dữ tợn trên cánh tay không hề khiến anh đau đớn chút nào.

"Không sao đâu." Trước lời nói nhảm Lăng Trầm, anh cau mày ngắt lời.

Trong lòng Lăng Trầm biết Tam gia thích sự yên tĩnh, hơn nữa cũng do hắn nói quá nhiều lời vô nghĩa.

Nhưng hắn thực sự lo lắng.

"Không thể nào có chuyện ngài tự chém mình được, không lẽ là….."

Lăng Trầm đột nhiên ngừng nói.

Lúc nãy chỉ có Sương tiểu thư đến thư phòng, cũng chỉ có Sương tiểu thư mới đủ khả năng khiến Tam gia bị thương.

Lăng Hoàn Vũ hờ hững nói: "Là tôi chọc giận cô ấy, nhát kiếm này cũng không phải là oan."

Lăng Trầm: "....."

Hắn thận trọng nhìn Tam gia nhà mình, "Ngài đã làm gì?"

Lăng Hoàn Vũ liếc mắt nhìn hắn, Lăng Trầm cho rằng Tam gia sẽ không tiết lộ, ai ngờ anh vẫn nói:

"Tôi nói tôi thích cô ấy, sau đó ôm cô ấy rồi hôn cô ấy."

Giọng điệu anh bình tĩnh, như thể chỉ đang bàn luận trưa nay ăn gì.

Lăng Trầm: "....."

Đột nhiên hắn cảm thấy Sương tiểu thư chỉ chém Tam gia một nhát kiếm là vẫn hơi nhẹ nhàng rồi.

"Vậy Sương tiểu thư không vui sao?"

Thật ra trong lòng Lăng Trầm đã có đáp án từ lâu.

Nếu cô ấy vui vẻ thì làm gì có chuyện chém Tam gia một nhát?

Lăng Hoàn Vũ cau mày: "Có vẻ cô ấy không thích tôi."

Tim Lăng Trầm nảy lên.

Điều hắn lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Những người như Tam gia và Sương tiểu thư, nếu họ không muốn làm điều gì đó thì không ai có thể ép buộc họ.

Đặc biệt là chuyện tình cảm.

Một khi họ đã xác định được điều mình muốn thì chuyện buông tay không hề dễ dàng.

Ví dụ như Tam gia.

Sau bao nhiêu năm, cuối cùng ngài ấy vẫn bị cám dỗ bởi một người.

Với sự hiểu biết của Lăng Trầm về Lăng Hoàn Vũ thì chuyện anh chịu buông tay là không thể nào xảy ra!

Nhưng Sương tiểu thư, một người phụ nữ như vậy…..

Nếu cô thật sự không thích Tam gia, cho dù Tam gia đẹp trai như thần, cho dù Tam gia có quyền thế ngập trời, cho dù Tam gia giàu có lấn át hết mấy kẻ khác…

Thì cô mãi mãi sẽ không chịu ở bên ngài ấy.

Khi hai người thực lực mạnh mẽ gặp nhau thì việc đáng sợ nhất là họ không cùng quan điểm.

Lăng Trầm vô cùng phiền muộn.

Phải làm thế nào bây giờ?

Ngược lại, Lăng Hoàn Vũ không hề lo lắng như Lăng Trầm.

"Tôi sẽ không bỏ cuộc." Anh nhẹ nhàng nói.

Nghe Tam gia nói vậy, lòng Lăng Trầm lắng xuống.

Đây là chuyện giữa hai người họ, mà hắn chỉ là người ngoài thì lo lắng cái gì?

Lúc bác sĩ đi vào, Lăng Trầm lùi lại nhìn bác sĩ băng bó cho Lăng Hoàn Vũ.

"Tam gia, cái này….." Bác sĩ khó xử nhìn Lăng Hoàn Vũ.

"Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi." Anh trầm giọng.

Có lẽ xưa nay Lăng Hoàn Vũ có hình tượng quá đáng sợ nên bác sĩ vô cùng hoảng sợ đến mức run cầm cập khi nghe anh nói lời này. Hắn thận trọng nói: "Vết thương này của ngài hình như có vấn đề, thuốc không có tác dụng với nó, máu vẫn chảy mãi."

Lăng Hoàn Vũ im lặng một lúc, đột nhiên anh nhớ đến cảnh cô gái mang ánh mắt lạnh lùng đứng cạnh thanh kiếm bay lơ lửng.

Giống như kiếm tiên trong lời đồn.

Khá là…..

Hấp dẫn.

Anh lấy lại tinh thần, nói với bác sĩ: "Tôi hiểu rồi, anh có thể lui xuống."

Lăng Trầm lo lắng: "Sao lại để bác sĩ về?"

Nếu máu cứ chảy không ngừng như vậy thì cho dù Tam gia có mạnh mẽ đến đâu thì cũng rất nguy hiểm.

Lăng Hoàn Vũ liếc qua, thành công khiến hắn ngậm miệng.

Sau khi bác sĩ rời khỏi, Lăng Trầm đột nhiên nhanh trí: "Để tôi mời Sương tiểu thư đến!"

Muốn mở khóa thì cần có chìa khóa.

Lăng Hoàn Vũ đứng thẳng dậy: "Không, để tôi đi tìm cô ấy."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv