Lăng Trầm không khỏi thở dài.
Cơ hội lúc nãy tốt như vậy cơ mà.
Hắn rất muốn đi tới trước mặt Tam gia và hét vào mặt ngài ấy: Ngài vội vã chạy đến cứu Sương tiểu thư là muốn lấy lòng mỹ nhân cơ mà!
Lãng mạn đến như vậy cơ mà!
Không tận dụng cơ hội này để tạo ấn tượng tốt thì còn đợi đến bao giờ?
Nhưng khi ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Hoàn Vũ, tất cả sự kích động và dũng khí của hắn đều không còn nữa.
Suy nghĩ một chút, anh vẫn cẩn thận hỏi: "Tam gia, Sương tiểu thư đi vội như thế làm gì vậy?"
Lăng Hoàn Vũ nhìn thoáng qua hướng Chung Tình rời đi, trả lời Lăng Trầm: "Làm sao tôi biết được."
Lăng Trầm: "....."
Vậy nên mới nói ngài không theo đuổi được người ta là có lý do cả.
Hắn còn muốn nói thêm đã thấy Tam gia nhấc chân bỏ đi.
Cùng lúc đó, trong phòng Chung Tình.
Cô ngồi trên giường, đôi mày thanh tú khó chịu nhíu lại, dường như đang suy nghĩ về một vấn đề nan giải nào đó.
"Này hệ thống, tại sao tôi lại có những cảm giác như vậy ?"
Ánh sáng trắng loé lên, hệ thống đưa ra câu trả lời: "Ký chủ, tim đập nhanh, hô hấp không thông thuận, mặt đỏ bừng… Theo như phản ứng phổ biến của con người khi đối diện với người khác phái thì cô đang động lòng."
Tim Chung Tình nhảy dựng, ngay lập tức thanh kiếm Sương Hàn được cô giấu trong thức hải (biển ý thức) nhảy ra không kiểm soát. Kiếm khí phóng ra làm tủ quần áo tan tành trong tích tắc.
Chung Tình: "....."
Cô vội vàng bỏ qua mấy suy nghĩ linh tinh rồi thu hồi thanh kiếm lại trong tay.
Nhưng tâm trạng cô vẫn không thả lỏng chút nào.
Sương Hàn kiếm là bản thể của cô. Vì vậy mỗi phản ứng của nó đều dựa trên phản ứng của cô tạo thành.
Lúc nãy hệ thống nói trái tim cô… đập loạn nhịp.
Cho nên sức mạnh của thanh kiếm mới mất khống chế.
Thích?
Chung Tình nhớ lại cảnh nam chủ ngồi trong xe hôm nay.
Ngũ quan tuấn mỹ thâm thúy, hàng lông mày lạnh lùng, đôi chân dài miên man bọc dưới chiếc quần âu…
Cô luôn biết nam chủ rất đẹp trai. Trên thực tế thì dù là nam chủ của hai thế giới trước cũng không ai là không anh tuấn.
Nhưng cô chưa từng để ý đến điều đó.
Không!
Không thể suy nghĩ về nó nữa, cứ nghĩ đến là mặt lại đỏ!
Chung Tình hít thở sâu.
Sắc mặt cô bình tĩnh trở lại, nói với hệ thống: "Tôi không thể thích anh ấy."
Hệ thống nhấp nháy ánh sáng trắng, trả lời cô bằng sự im lặng.
Chung Tình không quan tâm đến phản ứng của hệ thống, chỉ tự nhủ với lòng mình: "Tôi đã định trước là phải rời khỏi, dù sao anh ấy cũng không thích tôi, căn bản chẳng thể tạo nên thứ tình cảm sâu đậm gì. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi rời đi, anh ấy sống cuộc sống vốn có của mình."
Như vậy mới tốt.
Hệ thống nhấp nháy, nhưng cuối cùng vẫn không nói cho Chung Tình biết hai nam chủ kia sống như thế nào sau khi cô rời đi.
Ký chủ luôn nghĩ rằng cả hai vẫn có cuộc sống tốt đẹp trong thế giới của họ.
------
Ở một căn phòng khác, Lăng Hoàn Vũ cũng đang ngồi im lặng.
Hắn đang nghĩ về Chung Tình.
Từ sự ấn tượng trong lần gặp đầu tiên, đến sự tán thưởng lẫn nhau, sau đó…
Sự lo lắng và tức giận khi biết cô bị bắt cóc.
Hắn luôn bài xích sự đụng chạm của người khác, chỉ có cô, cảm xúc khi bàn tay mềm mại ấy nắm lấy tay hắn, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Không buồn nôn, không muốn từ chối, không khó chịu.
Chỉ có rung động.
Hình như anh có cảm giác gì đó với người phụ nữ này.
Lăng Hoàn Vũ nghĩ một lúc, quyết định lấy điện thoại ra:
"Lăng Trầm, lát nữa cậu đến phòng tôi."
"Có vấn đề tôi muốn hỏi cậu… Yên tâm, cậu không cần đi Nam Phi nữa."