Cái gì?
Chung Tình có chút hoang mang liếc mắt nhìn một cái, liên hệ với đoạn đối thoại vừa rồi, cô mới hiểu ra ý của nam chủ.
Chung Tình: ???
Nhìn thấy biểu tình phức tạp trên mặt cô, Lăng Hoàn Vũ cũng phản ứng lại rốt cuộc bản thân vừa nói nhăng nói cuội cái gì.
Trong lòng vừa âm thầm hối hận vì nhất thời xúc động mà vô ý hỏi ra một câu như vậy, mặt khác cảm thấy khó chịu vì phản ứng của Chung Tình.
Biểu cảm này của cô là ý gì?
Ở trong lòng cô, hắn tệ đến vậy sao.....
Một người không có gì đáng để khen ngợi?
Hiển nhiên đây cũng là sự thật.
Nhưng mà Chung Tình không thể nào cứ vậy mà nói thẳng ra được.
Tuy rằng trong lòng cô, ngoại trừ cái khuôn mặt lạnh như băng cùng chứng sạch sẽ rồi ám ảnh cưỡng chế ra thì nam chủ cũng không đến nỗi nào.
Nhưng lời này có thể muốn nói là nói sao?
Chắc chắn là không rồi.
Chung Tình ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt sáng quắc của nam chủ.
Vừa nhìn đã biết đối phương đang chờ đáp án từ cô.
Cô cố gắng động não suy nghĩ một chút, cuối cùng miễn cưỡng sắp xếp lại ngôn từ:
"Tam gia tuấn mỹ bất phàm, quyền thế ngập trời, nói một thì người khác không dám nói hai, là một người đàn ông hiếm có khó tìm."
Lăng Hoàn Vũ nghe xong lời này, khẽ hừ một tiếng: "Nói dối."
Chung Tình: "....."
Nam chủ này sao khó hầu hạ quá vậy?
Nhưng trên mặt cô vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Sương Hàn chưa bao giờ nói láo."
Còn không phải chỉ cần so xem độ mặt dày của ai hơn ai thôi sao? Cái này cô vẫn làm được.
Đúng là cô nói dối, nhưng cô không nhận thì ai biết chứ?
Lăng Hoàn Vũ liếc mắt nhìn Chung Tình một lúc, sau đó dời tầm mắt: "Tốt, ta còn chút việc, cô về trước đi."
Chung Tình thở phào một hơi, không nói hai lời liền xoay người rời đi.
Ra tới cửa, Chung Tình mới thả lỏng người xuống, hét lên với hệ thống: "Ngươi nói xem nam chủ có ý gì, đang thử ta sao?"
Bạch quang trên người hệ thống chợt loé, thẳng thắn nói: "Tôi không rõ."
Chung Tình nhăn mày, cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn không thể hiểu nổi lúc nãy nam chủ có ý gì.
Không lẽ bảo Tam gia chỉ đột nhiên tò mò muốn biết hình tượng của mình trong mắt người khác?
Chung Tình thà tin rằng trời giáng hồng vũ, cũng không muốn tin Tam gia lại là một người nhàm chán đến vậy.
Nhưng mà sự thật đâu phức tạp đến thế, Tam gia nhà họ Lăng của chúng ta thực sự chỉ là ngẫu hứng hỏi một câu mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.
Cho nên mới nói, có đôi khi, chân tướng là cái đơn giản nhất, gần ta nhất, chỉ là rất ít người chịu tin tưởng nó.
------
Bên trong thư phòng.
Lăng Tam gia trong miệng Chung Tình đang đứng thẳng trong phòng không nói gì.
Một lúc lâu sau, trên khuôn mặt lãnh đạm xưa nay đột nhiên hơi động một chút, giống như muốn lộ ra một nụ cười, lại bởi vì không quen nên rất mất tự nhiên, khoé miệng nhếch lên luôn khiến người khác cảm thấy cứng đờ.
"Người đàn ông hiếm có khó tìm?"
"...... Cô ấy thật tinh mắt."
Âm thanh trầm thấp truyền tới từ căn phòng yên tĩnh.
Tâm trạng của Lăng Hoàn Vũ không tồi cho lắm, đi vào phòng tắm thông với thư phòng, thay cho mình một bộ quần áo khác.
Chung Tình đi ra, lúc đến chỗ ngoặt dưới lầu thì lần nữa gặp Lăng Trầm.
Ánh mắt Lăng Trầm nhìn Chung Tình tràn đầy thâm ý, thế nhưng trên mặt luôn tỏ vẻ nghiêm túc như đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng: "Sương tiểu thư vất vả rồi."
Chung Tình: ???
Chẳng lẽ Lăng Trầm biết tình trạng thân thể của nam chủ?
Cô không quá chắc chắn, chỉ cẩn thận trả lời: "Dù sao cũng đã được trả thù lao đầy đủ, sao dám nói vất vả."
Lăng Trầm nghe được lời này, sững sờ.
Chẳng lẽ quan hệ giữa Tam gia và Sương tiểu thư không giống như mình nghĩ?
Chẳng lẽ Tam gia dùng tiền ép buộc Sương tiểu thư ở lại?
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, hoá ra Tam gia ngài lại là cái loại người này!!!