"Bệ hạ rời triều cả tháng, chỉ sợ đã sớm phát hiện, tóm lại giấy không bao nổi lửa, chung quy một ngày sẽ bị biết được, Mặc gia chỉ cần làm xong bổn phận là được." Tiếp chính là thanh âm già nua của Mặc Huyền: "Về phần tiểu Sơ, nữ tử Mặc gia nhất định phải hầu hạ bên Đế Vương, ta cũng không cảm thấy không ổn."
"Nhưng...."
"Thành nhi, ta biết ngươi thương tiểu muội muội này, bình thường tính tình nàng lười biếng, ta đưa nàng đến Lê thành, cũng là vì tôi luyện tâm trí, để cho nàng có thể độc lập, hiện tại nàng đã đến tuổi cặp kê, không còn là đứa bé, gả cho người ta, thì phải xem phu là lớn nhất, nối dõi tông đường, khai chi tán diệp cho hoàng gia, đây mới là chuyện người Mặc gia phải làm."
Mặc Ngưng Sơ kinh hãi.
Nàng quả thật không cách nào tưởng tượng hình dạng một lão nam nhân bỉ ổi nhào về phía nàng..... Khai chi tán diệp, ngũ mã phanh thây nàng còn tốt hơn.
"Phụ thân, nhưng bởi vì tiểu muội thờ ơ lười biếng, thâm cung tường viện chúng ta không thể giúp được nàng, người bên trong đều có tâm cơ, tiểu muội ngây thơ tinh khiết, sợ rằng không địch lại, sẽ bị khi dễ....."
"Dễ dàng bị người đánh bại như thế, làm sao có thể là nữ nhi của Mặc Huyền ta?" Nghiêm phụ kiêu nữ, từ sự kiêu ngạo về ba huynh đệ, ông cảm thấy tiểu nữ nhi Mặc Ngưng Sơ sẽ không kém.
Vì vậy khiến Mặc Liên Thành trầm mặc.
Bên ngoài gió lớn, lỗ tai của hắn cực kỳ bén nhạy, chỉ cảm thấy ngoài cửa sổ tựa hồ có thanh âm y phục bị thổi lật, hắn đứng dậy kéo cửa sổ ra một khe hở, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía, bóng đêm vắng vẻ, cũng không có gì khả nghi.
Thanh âm Mặc Huyền vang lên ở phía sau: "Đêm đã trễ, ngày mai ta còn cần vào triều, con cũng phải sớm trở về biên cương, bảo vệ quốc gia, nơi đó mới là chỗ của con."
Nến đỏ trong cửa sổ bị gió từ khe hở thổi vào vụt sáng vụt tắt, Mặc Liên Thành gật đầu.
Mà Mặc Ngưng Sơ mới vừa bị gió thổi ngã xuống đất, đúng lúc được núi giả che lại không bị ai phát hiện đang xoa cái mông té bị thương, ngồi dậy, thân thể nàng bây giờ gió thổi cũng gục, thân thể yếu đuối như vậy làm cho nàng cảm thấy rối rắm.
Phụ thân và nhị ca chắc đã nói chuyện xong rồi, nàng đang chuẩn bị lặng lẽ trở về, thanh âm trầm thấp của phụ thân lại vang lên một lần nữa chợt nổ tung trong óc nàng, khiến nàng thật lâu không cách nào hồi hồn: "Về Du Tử Tu, dưới tình huống bất đắc dĩ, tánh mạng của hắn.... Chỉ có thể do chính tay hắn nâng lên."
Gió tựa hồ càng thổi càng lớn, Mặc Ngưng Sơ hơi hoài nghi mình có nghe lầm hay không. ..... Đều là lỗi của Mặc gia các ngươi! ..... Ngươi có biết tại sao Du đại ca ưu tú như vậy phải vùi ở trong rừng đào này không? ..... Ngươi có biết, đã mang đến cho hắn bao nhiêu phiền toái hay không? Lấy ngươi?! Lấy ngươi để cho hắn chờ bị ngươi hại chết à!! Những lời đó không ngừng vang lên ở bên tai, tay chân nàng lạnh như băng, núp ở sau núi giả, giống như cứng lại.
*****************************
Ngày hôm sau, bệnh của Mặc Ngưng Sơ tái phát, nằm ở trên giường cơ hồ hôn mê bất tỉnh, đại phu đến xem, cũng chỉ nói là ban đêm bị lạnh, mới có thể khiến bệnh tình ác hóa, nhưng buổi tối mấy gã sai vặt đều trăm miệng một lời nói tiểu thư căn bản không có ra cửa, bên trong phòng ấm áp, cửa sổ cũng đóng chặt, không thể nào bị gió thổi lạnh.
Trừ Tiểu Mỹ, khi nhìn thấy Mặc Ngưng Sơ nắm chặt cái hộp ngọc trong tay, liền dần dần sáng tỏ. Hộp ngọc được nàng tự tay bỏ vào trong ngăn kéo, trừ Mặc Ngưng Sơ tự đi lấy, không thể nào đến trong tay của nàng. Tiểu thư nhất định là tự chạy ra ngoài, cho nên mới sốt cao hơn.
Nàng cũng nóng nảy, nhưng cố tình lúc này, có người muốn tới cửa bới móc.
Thiên kim của Hộ bộ thượng thư Phong gia - Phong Nhược Lan rêu rao đội ngũ hào hoa, lấy nguyên do "thăm bệnh" đến thăm Mặc Ngưng Sơ, nhưng lại có dụng ý khác, ai cũng biết nàng để ý chính là nhị thiếu Mặc gia uy phong lẫm lẫm.
Mặc gia tổng cộng có ba huynh đệ, đại thiếu Mặc gia Mặc Chuẩn Du là ứng cử viên yêu thích của hoàng muội bệ hạ, ai dám đi tranh? Mà tam công tử Mặc Lưu Vân lại phong lưu thành tánh, trêu hoa ghẹo nguyệt. Chỉ còn dư lại một nhân tài là nhị công tử, tuổi còn trẻ, đã là chiến tướng đắc ý nhất của Hộ Quốc đại tướng quân, ngọc thụ lâm phong, không biết mê chết bao nhiêu thiếu nữ tuổi trẻ khi hộ tống tân hoàng lên đại điển đăng cơ ngày đó. Chỉ là nhị thiếu hàng năm ở quan ngoại, lần này thật vất vả bắt được cơ hội, vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ qua.
"Liên thành ca ca, nghe nói Ngưng Sơ muội muội bị bệnh, ta cố ý dẫn theo danh y tới thăm muội muội, những thứ này đều là thuốc bổ thượng hạng, Ngưng Sơ muội muội uống, nhất định sẽ mau khỏe." Mỹ nhân nũng nịu thở dài hành lễ, hiển nhiên biết Mặc Liên Thành thương yêu nhất tiểu muội muội này, "tha thiết" quan tâm trong giọng nói cũng có thể làm cho chân mày Mặc Liên Thành hơi giãn ra.
Phong Nhược Lan lại nói: "Nghe nói muội muội sẽ phải vào cung, tỷ tỷ ta trước khi tiên hoàng băng hà, đã được tiên hoàng chỉ định vào cung hầu hạ tân hoàng bệ hạ trong di chiếu, hôm nay đã là Nhu Tuyết Quý Phi nương nương, nhất định sẽ giúp chăm sóc Ngưng Sơ muội muội."
Lúc này Mặc Liên Thành mới lên tiếng nói: "Vậy làm phiền Phong cô nương rồi."
Phong Nhược Lang cười duyên, giống như những lời này là "ta muốn lấy nàng." Êm tai dễ nghe, Mặc Ngưng Sơ nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường lớn sau tấm bình phong, chỉ cảm thấy bên tai ầm ĩ om sòm không ngừng, tâm tình vốn uất ức, không khỏi phiền muộn nói: "Nhảm nhí...."
Sắc mặt Phong Nhược Lan lập tức thay đổi, nhưng không tiện phát tác, miễn cưỡng duy trì tư thái đại gia khuê tú, tiếp tục cười duyên: "A..... Ngưng Sơ muội muội, muội đã tỉnh sao?". Nàng nhẹ nhàng cúi xuống với Mặc Liên Thành, khi hắn ngầm cho phép, mới chập chờn bước đi vào bình phong, "Ta là Nhược Lan tỷ tỷ của muội, lúc nhỏ đã gặp, muội còn nhớ rõ không? Đã lâu không gặp, muội muội thật là càng ngày càng đẹp...."
Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc mở ra hai mắt, ánh mắt đen nhánh như đêm tối thâm thúy như hàn đàm, lạnh như băng.
Sắc mặt nàng tái nhợt vô cùng, nhưng lại càng mịn màng hơn trước, óng ánh trong suốt như sương đọng. Nàng mím môi, trên môi không có chút huyết sắc nào, nhưng cố tình bị nàng nhìn chăm chú, sẽ có cảm giác làm cho người khác hít thở không thông, bức bách người ta không còn thần trí. Phong Nhược Lan run rẩy, hồi lâu mới lúng túng cười ra tiếng: "Thân thể muội muội không thoải mái, là tỷ tỷ suy tính không chu toàn, đường đột.. ..."
Nàng hướng phía ngoài vẫy vẫy tay, một nam nhân râu ria đeo hòm thuốc lập tức khom người đi lên, bởi vì ngại Mặc Liên Thành, ông ta chỉ dám chờ đợi ở bên ngoài bình phong.
"Đây là danh y ta tìm được ở phương Bắc, bệnh cũ của gia phụ cũng nhờ ông ta trị, nghe nói muội muội bệnh lâu không khỏi, rất là lo lắng, nếu đại phu bình thường không có khả năng, cũng không ngại thử một lần."
Phong Nhược Lan quay đầu lại tìm hiểu nhìn Mặc Liên Thành, khóe môi nhếch là một đường cong xinh đẹp: "Liên thành ca ca, huynh nói được chứ?"