Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc trang điểm xong, thoát khỏi gong cùm xiềng xích hết hôn lại cắn của Đại ma vương, được Tiểu Mỹ nâng đỡ đi đến bên cạnh kiệu, theo lễ nghi, nàng nên đưa mắt nhìn Đại ma vương thần thái sáng láng đi vào triều.
"Ái phi, nàng sẽ nhớ trẫm chứ?" Nhưng Nạp Lan Lân lại chết sống cũng không đi, khóe môi nhẹ cười, giống như một bức tường đứng trước mặt nàng, lấy tay giúp nàng vén lên sợi tóc còn dính ít hơi nước.
"....." Mặc Ngưng Sơ thật sự không nói nổi lời nói tình cảm đắm đuối dưới cái nhìn chăm chú của nhiều đôi mắt như thế.
Chỉ có hai ngày thôi, cần long trọng như sinh ly tử biệt thế không?
Nhưng lúc này chân mày Nạp Lan Lân khẽ nhíu: "Sơ Sơ....."
Mặc Ngưng Sơ rưng rưng khuất phục: "Sẽ."
"Sẽ cái gì?"
"....."
Không thấy câu trả lời, lông mày Đại ma vương nhíu lại chặt hơn.
Mặc Ngưng Sơ nhếch khóe miệng: "..... Nô tì nhất định sẽ rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ bệ hạ ngài."
Không đợi hắn tuôn ra câu nói tiếp theo, nàng đã giành nói: "Cung tiễn bệ hạ lâm triều, chuyện triều đình nếu bị trì hoãn, các vị quần thần sẽ trách cứ nô tì."
"Sơ Sơ, nàng đây là đang đuổi trẫm đi?" Hắn cúi đầu cười, nhìn chằm chằm nàng.
"....." Nàng thật muốn cắn chết hắn, cắn chết hắn, cắn chết hắn!
Nhưng ngay sau đấy, một đôi môi mỏng liền tiến đến, nhẹ nhàng đặt lên cái miệng nhỏ nhắn quật cường của nàng, mọi người rối rít cúi đầu, đem tầm mắt rơi trên mặt đất, không dám coi thường thánh nhan.
Mặc Ngưng Sơ hóa đá tại chỗ, nam nhân không biết xấu hổ này, hắn, hắn lại vươn đầu lưỡi đến!
Ánh mặt trời như một tầng lụa mỏng sắc vàng rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng buông xuống trên thân hắn, tóc đen mềm mại như tơ lụa, mà hắn đang nâng mặt nàng, trước mắt bao người, hôn nàng thật sâu.
Đế vương trẻ tuổi như một nguồn ánh sáng rực rỡ, đã chói mắt lại càng chói mắt.
Hôn đôi môi đỏ mọng của Mặc Ngưng Sơ một lần, vốn đã hơi sưng chút sau đêm qua, nay càng thêm kiều diễm ướt át, hắn lưu luyến ở trên gò má nàng vẽ một vòng cung, lại nhẹ nhàng hôn nàng: "Sớm trở về."
Tai Mặc Ngưng Sơ hồng rực, cúi đấu nửa ngày mới nhỏ giọng nói một tiếng: “Vâng.”
Lúc này Nạp Lan Lân mới vừa lòng, Thường Tự đã chuẩn bị xong Long kiệu, dưới sự hầu hạ của nhiều thái giám, cung nữ, hắn mới chậm rãi đi. Khi bóng dáng chiếc kiệu vàng rực rỡ này dần biến mất trong tầm mắt, Mặc Ngưng Sơ mới thở dài một hơi.
Trở về Mặc gia, thật ra thì đây cũng chính là tâm nguyện của nàng.
Nàng ở chỗ này như con ruồi không đầu phí sức tìm kiếm dấu vết những tơ nhện kia, không bằng trực tiếp đi hỏi cha mình, ông là người như thế nào, nàng đương nhiên biết.
Từ nhỏ ông nói nhiều nhất, chính là như thế nào phục vụ Xuyên Hạ vương triều này, như thế nào bồi dưỡng ra nhân tài trung thành tận tâm bên người Đế vương, ông nếu thật có tâm tư khác còn cần chờ đến bây giờ sao?
Kể cả là thật..... nàng cũng muốn cứu vãn trở về!
Mặc Ngưng Sơ mấp máy môi, đẩy ra những cung nữ đang muốn tiến lên hầu hạ, xoay người vén rèm lên đi vào bên trong kiệu, trong các nàng, một phần rất lớn đều là người của Thái hậu, nàng phải đề phòng, nhưng ngay khi nàng bước vào kiệu ——
Đột nhiên!
Một cánh tay bắt được cổ tay nàng, vừa dùng lực liền lôi nàng vào, rèm nhanh chóng khôi phục như trước, mà ngay khi ấy, một bàn tay mềm mại đã bưng kín miệng mũi của nàng, vẻ mặt tươi cười cũng rơi vào tầm mắt Mặc Ngưng Sơ.
"Không được kêu lên, nếu bị hoàng huynh phát hiện, ta liền chết chắc!"
Mặc Ngưng Sơ ngơ ngẩn, mới phát hiện, người tới là công chúa Tử Uyển!!
Nàng vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ gật đầu một cái, Tử Uyển mới chậm rãi buông nàng ra, cỗ kiệu rất rộng, nàng ta liền cười híp mắt ngồi một bên. Chỉ nghe tiểu thái giám bên ngoài kiệu hô một tiếng "Khởi kiệu", cỗ kiệu lung la lung lay bị nâng lên, chậm rãi đi về phía trước.
So với sự kinh nhạc của Mặc Ngưng Sơ, Tử Uyển hết sức bình tĩnh, nàng chớp chớp đôi lông mi như chú chim sơn ca, nhỏ giọng nói: "Ta sao có thể yên tâm để một mình ngươi trở về? Phụ thân kia của ngươi đã nói muốn đoạt tuyệt quan hệ phụ tử với ngươi, làm sao ngươi có thể tự chui đầu vào lưới? Hoàng huynh cũng thật là, cũng không thay ngươi suy nghĩ một chút, hắn giờ tiêu diêu tự tại, để một mình ngươi chịu khổ vất vả! Ngươi yên tâm, có ta đi theo, lấy thân phận công chúa hoàng gia, phụ thân ngươi cũng không dám làm khó ngươi!"
Mặc Ngưng Sơ khóe miệng giật giật, hai huynh muội nhà này thật giống nhau trong việc khiến cho nàng ngạc nhiên, nàng thở ra một hơi, nhẹ nhàng hỏi: "Thật ra thì ta càng muốn biết, công chúa Tử Uyển ngài tại sao lại ở bên trong kiệu của ta....."
"Vậy còn phải hỏi, ta biết ngươi phải một mình về nhà thăm người thân, dĩ nhiên không yên lòng, từ đêm qua liền trốn trong kiệu, để cho ta đợi đã lâu!"
"....." -_-||| nàng khi nào thì trở nên quan trọng như vậy?
Mặc Ngưng Sơ dừng một chút, đột nhiên nói: "..... Chẳng lẽ..... vì đại ca ta?"
"Ai ai ai là đại ca ngươi?"
Tử Uyển ngay lập tức trợn to mắt nhìn nàng, "Bản công chúa là vì tốt cho ngươi, ngươi lại nói bản công chúa có mưu đồ khác! Bản công chúa thật sự là một lòng —— ưm ưm....."
Mặc Ngưng Sơ kịp thời đưa tay che miệng nàng lại, vẻ mặt hắc tuyến: "Công chúa Tử Uyển, bây giờ còn chưa xuất cung..... Ngài nếu như bị bắt trở về, ta chỉ sợ cũng không thể giúp gì được....."
Tử Uyển đang mặt đỏ tới mang tai mới an tĩnh lại, giống như đứa bé làm chuyện sai bị bắt gặp, rất không được tự nhiên.
Mặc Ngưng Sơ cười: "Cám ơn công chúa Tử Uyển quan tâm, thâm cung này cũng buồn bực đến đáng sợ, công chúa cùng ta đi ra ngoài, coi như bị bắt được, bệ hạ nhất định cũng sẽ không trách phạt ngươi."
Tử Uyển vẫn không được tự nhiên như cũ, mơ hồ không rõ ừ hai câu, tai đều hồng rực.
Mặc Ngưng Sơ nhàn nhạt cười, một đường an ổn.
--- ------ -----
Ngự Thư Phòng.
"Bệ hạ."
Thường Tự trình lên mật báo mới gửi đến trong cả nước, bên trong ghi lại tất cả động tĩnh lớn bé mọi nơi, không bỏ sót chi tiết nào, không che dấu điều gì.
Nạp Lan Lân vuốt trán, lúc lâm triều một ít đại thần liền nói đến nói đi quanh chủ đề về Tiểu Đào Tử ngốc nghếch kia, sau chuyện Phong gia, hắn biết bọn họ sợ hãi, chỉ là trong Xuyên Hạ hoàng triều, nuôi một đám đại thần chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm, yếu bóng vía, thật khiến cho hắn nhức đầu.
"Tiểu Đào Tử đến nơi chưa?"
Ánh mắt của hắn rơi trên một quyển mật báo, vẻ mặt banh chặt.
Thường Tự do dự: "..... Người là đến rồi."
Nạp Lan Lân để quyển sổ trên tay xuống, ngước mắt nhìn hắn: "Nói trọng điểm."
Thường Tự lúc này mới cúi đầu nói: " Ngưng phi nương nương đã đến nơi, trên đường bình an, chỉ là..... thêm một người."
Trước ánh mắt như đao càng ngày càng bén nhọn trên đỉnh đầu, Thường Tự nói thật nhanh: "Công chúa Tử Uyển, không biết từ lúc nào cũng đi theo..... Hơn nữa, đi xuống từ cùng một chiếc kiệu."