Nạp Lan Lân nhìn lướt qua Mặc Ngưng Sơ ở bên cạnh, sau đó kéo nàng về phía sau mình, nói với Ninh thái hậu "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu nương nương vạn phúc."
Ninh thái hậu nhẹ nhàng che miệng cười "Hoàng nhi sủng ái Ngưng phi như thế, thật là phúc khí của nàng..." Bà mỉm cười nhìn nàng phía sau Nạp Lan Lân, nói "Tiểu Sơ nhi, con theo bệ hạ về đi, ngày khác lại đến Càn Ninh cung trò chuyện với ai gia, cung nữ Ngưng Lộ cung của con rất ít, ai gia rất lo lắng, bằng không để mấy tiểu nha đầu lanh lợi của ai gia qua đó hầu hạ cho con."
Mặc Ngưng Sơ nhếch miệng, nói biết điều "Tạ ơn thái hậu nương nương ban ân."
Nạp Lan Lân cau mày lạnh lùng liếc nàng, dùng sức bóp mạnh ngón tay nàng, giống như cố ý muốn làm nàng đau. Rồi lại nói chân thành thâm tình ân ái dị thường "Ngưng Phi, để trẫm tìm thật..."
Da đầu Mặc Ngưng Sơ tê dại, tầm mắt nhức nhối, cười cười "Nô tì ở Ngưng Lộ cung thật nhàm chán, đúng lúc Thái hậu nương nương cũng buồn bực, nô tì liền đến trò chuyện vài lời với Thái hậu nương nương..."
Khắc tiếp theo, Nạp Lan Lân lại không thèm nhìn nàng, nhẹ cúi đầu với Ninh Thái hậu "Nhi thần cáo lui."
Cũng không đợi phản ứng của đối phương, liền lôi nữ nhân chưa kịp phản ứng bước ra ngoài.
Hắn đi rất nhanh, cô gái nhỏ bị lôi phải gần như chạy mới có thể theo kịp bước chân của hắn.
Càn Ninh cung quá trang trọng, quá đẹp mắt, bóng dáng màu hồng kia lại giống như hoa đào bay đầy trời, làn váy múa trong gió, bươm bướm cài lên mái tóc của nàng cũng nhúc nhích theo bước chạy, y như những bươm bướm trong khóm hoa, trông rất sống động.
Ninh thái hậu đứng trước Càn Ninh cung, nhìn chằm chằm vào bóng lưng bọn họ dần xa khuất, nụ cười trên mặt dần lạnh lẽo, trở nên u ám, mất đi nhiệt độ.
"Thái hậu nương nương, đây là Quý phi nương nương ở Nhu Tuyết Điện sai người đưa tin."
Một cung nữ lặng lẽ bước đến, cung kính đưa một phong thư.
Ninh Thái hậu cầm lấy, từ từ giơ lên, đưa ra ánh mặt trời ngoài cửa, gần như có thể nhìn thấu cả chữ viết trắng đen trong đó, bà mím môi, phượng mâu híp lại thành một đường không thấy được ánh sáng "Bây giờ nàng ta đang ở đâu?"
"Hồi thái hậu, lúc sáng sớm Quý phi nương nương đã bị Ngự Lâm Quân giải đi, hoàn toàn biến thành thứ dân, đến giờ ngày mai sẽ bị áp giải đi... Đường xá xa xôi, nếu thật sự đến biên cương, Quý phi nương nương sợ là không chống được lâu như vậy."
"Không chống được sao..." Ninh thái hậu cúi đầu cười, ngón giữa nhẹ nhàng vuốt ve mặt giấy thô ráp, sau đó xé thành hai nửa.
Bà vẫy tay với người phía sau, lập tức sẽ có một tiểu thái giám tiến lên, cung kính dâng lên một ngọn nến trong tay. Ninh thái hậu đốt một góc phong thư, nhìn trang giấy mỏng manh kia bị ngọn lửa nuốt, rồi ném xuống đất.
Bà nhẹ nhàng nhếch khóe môi, móc ra một vật nhỏ từ trong tay áo, ném vào trong tay cung nữ kia "Ai gia niệm tới tình cũ, nếu nàng ta không chống đỡ được, ai gia sẽ tiễn nàng một đoạn đường cuối..."
Cung nữ sửng sốt, cúi đầu cất thuốc vào trong ngực.
Trang giấy trắng bị cháy trên đất hầu như không còn gì, biến thành mảnh vụn đen nhánh, gió nhẹ thổi lại biến mất đi.
Ninh thái hậu từ từ vểnh môi, nói với tiểu thái giám bên cạnh "Ai gia nhớ con của mình, phái người mời Cửu hoàng tử tới đây..." Dừng một chút, nụ cười hiện lên một sự quỷ dị, móng tay chạm vào đường vân phượng hoàng trên cửa gỗ lê hoa "Còn có tiểu tử uyển nghịch ngợm kia, cũng cho người mời đi theo đi."
--- ------ ------ ---
"Ta còn chưa hành lễ với Thái hậu nương nương, đi như vậy, bà ta có ghét hay không?"
Trên hành lang nhỏ yên lặng, phong cảnh hai bên sáng lạng.
Cấm quân và cung nữ, thái giám đi ngang cũng rối rít quỳ xuống, nhưng bóng dáng bọn họ xẹt qua như một trận gió, thổi lên những khóm hoa tựa như gấm.
Mà Nạp Lan Lân không nói câu nào, chỉ để người phía sau đi theo cái ót của hắn, tóc đen dày dặc, cũng như chính diện của hắn, làm cho người ta cảm thấy sắp gặp tai họa.
Mặc Ngưng Sơ không được câu trả lời, tất nhiên biết tính xấu của hắn bộc phát. Cho dù nói nhiều hơn thì hắn cũng không trả lời gì hết. Chỉ yên lặng để hắn nắm đi, tận lực chú ý đến năm ngón tay dài của hắn nắm lấy tay nàng, thon thả xinh đẹp, Mặc Ngưng Sơ cười hì hì, chỉnh vị trí bàn tay mình một chút, đan mười ngón tay vào hắn thật chặt.
Ngay lập tức cảm giác được hắn cứng đờ, khí thế lạnh lẽo kia cũng hạ xuống.
Dường như Mặc Ngưng Sơ bắt được nhược điểm của hắn, dùng đầu ngón tay mình nhẹ nhàng vuốt tay của hắn, da thịt mát lạnh của hắn, ở giữa khí trời mùa hè làm cho cảm thấy thoải mái dị thường.
Mặc Ngưng Sơ vốn muốn đùa hắn, không nghĩ lại bị nghiện, càn đan chặt vào ngón tay của hắn... ngón tay khác lại vân vê cổ tay của hắn, lần mò vào trong tay áo đang bay của hắn. Không ngờ hắn đột nhiên dừng lại, nàng không chú ý liền đụng vào tấm lưng của hắn, đau đến nghiến răng.
Mà Nạp Lan Lân thản nhiên xoay người, khiêng nàng lên như một bao gạo, không để cho nàng có cơ hội hành hạ bàn tay của hắn nữa, mím môi bước đi như bay về lại Ngưng Lộ cung.
Tiểu Mỹ thấy chủ tử mình trở về, vô cùng mừng rỡ.
Nhưng mắt Nạp Lan Lân nhìn thẳng, đi thẳng vào trong tẩm điện, mở cửa ném Mặc Ngưng Sơ lên sạp quý phi, không cho ai đi vào.
Mặc Ngưng Sơ cho là hắn lại muốn "dạy dỗ" nàng, mà "dạy dỗ" như vậy cũng thật thê thảm, chắc chắn mấy ngày cũng không xuống giường được. Nàng vừa chạm vào sạp quý phi liền lập tức nhảy lên như con thỏ, chạy trốn vào phía sau tủ bên cạnh, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ "Ta, ta sẽ giải thích rõ ràng."
Đôi mắt Nạp Lan Lân lạnh lùng, thản nhiên nhìn nàng một cái.
Hắn ngồi xuống trước sạp, chống đầu, giống như một con hồ ly lười nhác, nhưng nhìn thế nào cũng giống như một con hồ ly nguy hiểm vô cùng.
Hắn vẫy tay với nàng "Tới đây, ngồi xuống!"
"Ta, ta ở chỗ này cũng được rồi."
"Tới đây."
"..."
Nạp Lan Lân đứng lên, đi đến hai bước, Mặc Ngưng Sơ lại nhanh như chớp vọt tới chỗ ngồi xuống.
Hắn hạ mắt, nhìn bóng dáng nàng đứng ngồi không yên, bộ đồ màu hồng của nàng, sợi tóc mảnh rơi xuống bên tai, cả người mềm mại êm ái, nhưng đối với người khác như giày xéo...
Hắn thở dài, ngón tay nhẹ nâng cằm của nàng, mắt nhìn vào lớp son phấn trên mặt nàng, nhưng một bên mặt vẫn còn thấy vết năm dấu tay màu đỏ mờ mờ...