Trong mắt Nạp Lan Lân nổi lên tiếu ý không thể khác được, sau đó đưa tay nắm được gò má của nàng: "Vậy bây giờ thì sao? Cũng bị phân dính?"
Mặc Ngưng Sơ cười gượng hai tiếng, bóp cổ tay của hắn một cái, muốn mượn cớ uống nước, tạm tránh cái vấn đề này, lại bị hắn chặn ngang kéo vào trong ngực.
Thanh âm của hắn đè xuống vô cùng thấp, mang theo từ tính thanh nhã, ghé sát vào bên tai. "Tiểu đào tử, nàng để ý?"
"....."
"Đế Vương Nạp Lan Lân tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần? Còn có lời nói của mẫu hậu nương nương, thái độ của phụ thân chàng đối với chàng? Chẳng lẽ là người đời hiểu lầm?".
Nạp Lan Lân ôm nàng, không để cho nàng bướng bỉnh tránh đi một chút nào: "Nàng để ý những thứ này sao? Nàng nên biết, sự tồn tại của các nàng ấy chẳng qua là hứng thú gì đó, họ chỉ là phụ hoàng....."
Mặc Ngưng Sơ đã thò đầu ra, một tay bưng kín cái miệng của hắn, sau đó cười hắc hắc: "Ta không có để ý, ta làm sao để ý, thật sự! Ta để tâm cái gì chứ? Ta tuyệt không để ý!"
Ánh mắt của hắn thâm thúy, nàng chột dạ dùng lông mi che con ngươi, liếm liếm lưỡi: "Chàng đừng ra vẻ vườn liễu xanh không cần hoa hồng, lại muốn quả đào khô như ta, ta còn nghĩ không ra cái gì? Có cái gì tốt để lưu tâm đâu chứ? Ta đã rất thỏa mãn....."
"Sơ Sơ....."
"Ta nói thật xin lỗi, chẳng qua là lúc đó bụng của ta đau, không trả lời được vấn đề của chàng..... Thật, thật sự..... Chàng....."
"Sơ Sơ." Nạp Lan Lân rốt cuộc ngắt lời nàng, môi hắn nhẹ nhàng hôn một cái lên tay của nàng: "Nếu như những thứ này còn chưa đủ để tạo thành lý do nàng cự tuyệt ta....." Hắn chậm rãi, nói từng chút từng chút một: "Vậy có phải..... Là về Mặc gia hay không?"
Nụ cười trên mặt Mặc Ngưng Sơ lập tức cứng đờ, ngay lúc này sắc mặt vốn có chút tái nhợt của nàng dường như lại càng trong suốt hơn, nàng mở trừng hai mắt, thật nhanh cười lên một chút: "Có quan hệ gì đến nhà ta....."
Nạp Lan Lân nhìn chằm chằm nàng: "Thu Nguyệt đã nói cho ta biết."
"....."
Một chút tươi cười cuối cùng biến mất, Mặc Ngưng Sơ cứng ngắc cúi đầu, liều chết mím chặt môi.
Thật sâu trong con mắt của Nạp Lan Lân buông xuống một chút, chậm rãi vươn tay, giải thoát cho cánh môi nàng gần như muốn bị cắn đứt, ngón tay tỉ mỉ xoa nhẹ dấu răng nàng cắn, cảm xúc rõ ràng hời hợt mà lạnh nhạt chạm vào đáy lòng của nàng, lại quanh co uốn lượn vào máu của nàng, khiến cho tình cảm đè nén ở chỗ sâu nhất cũng cuồn cuộn sôi trào theo, khẽ run rẩy.
"Sẽ không." Lông mi của Mặc Ngưng Sơ toán loạn giống như bươm buớm bị mạng nhện cuốn lấy, thanh âm khàn khàn nói: "Những thứ kia..... Cũng sẽ không là thật!"
Nạp Lan Lân trầm mặc, không nhúc nhích nhìn nàng.
Mặc Ngưng Sơ quay đầu, không muốn chống lại ánh mắt thâm thúy sâu sắc của hắn, giống như nhìn chăm chú như thế, sẽ làm nàng cảm thấy tuyệt vọng.
Môi đang nhẹ nhàng run rẩy, theo bản năng nàng định dùng hàm răng cắn chặt, bất ngờ cắn phải ngón tay đang duỗi đến của hắn, nàng cuống quít buông ra, ngẩng đầu nhìn hắn: "Chàng phải tin tưởng ta, ta nhất định sẽ tìm được chứng cớ, chứng minh hết thảy đều không phải sự thật!"
Đáy mắt Nạp Lan Lân thâm thúy, chân mày khẽ giơ lên, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túc khiến Mặc Ngưng Sơ cảm thấy xa lạ nhìn nàng, cúi đầu nói: "Sơ Sơ, đừng tra nữa."