Editor: Tử Diệp
“Việc này ngươi phải cẩn thận chút, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài.” Khi Ngải Vi đi nhà xí về, ở một góc bỗng nhiên nghe được thanh âm hai người nói chuyện, định không muốn xen vào việc người khác, lại nhân lúc bọn họ nói liền tò mò dừng bước, chờ bên cạnh.
“Được, ta đã biết, có gì lo lắng, chờ giải quyết Dương Quý anh em chúng ta liền có thể thăng quan phát tài.” Một thanh âm lỗ mãng đắc ý vang lên, dường như mọi thứ đang nắm giữ trong tay hắn.
“Nhưng phải cẩn thận, ngươi còn nói. Nơi này nhiều người, cẩn thân tai vách mạch rừng.” Một nam tử khác tương đối cẩn thận hơi giận dữ chỉ trích, cũng bất đắc dĩ.
“Được, mau nói, nên làm như thế nào?” Nam tử bị chỉ trích cũng có chút không kiên nhẫn, cần phải cẩn thận sao? Nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, ai có thể nghe được?
“ Ngươi phải cẩn thận chút. Chủ tử bảo chúng ta mau chóng xử lý Dương Quý, hắn mới không có nỗi lo về sau, hiện giờ kế hoạch nên thực hiện, ngươi phân phó người trong phủ bắt đầu hành động.” Nam tử có chút bất đắc dĩ. Việc này cũng không phải đùa giỡn, sự tình quan trọng, không thể có nửa điểm sai lầm.
“Dương Quý? Xử lý? Chẳng lẽ đang nói đại ca?” Ngải Vi nghe được thanh âm xuất hiện hai lần đều nói Dương Quý, có chút nghi hoặc, nói thầm. Nào biết không chú ý tới dưới chân, muốn lui về phía sau lại đột nhiên dẫm lên đồ vật trên mặt đất, xuất hiện thanh âm “lạch cạch”.
“Ai, ai ở bên ngoài?” Một nam tử nghe được tiếng vang, lập tức lớn tiếng thét to, chạy tới nghe tiếng bước chân.
“Không xong, bị phát hiện.” Ngải Vi vừa nghe bọn họ phát hiện,nhanh chạy về sương phòng, nói đùa chứ ở thế kỷ 21 nàng chính là quán quân điền kinh, con đường này không tính gì nhưng trong lòng run sợ. Cửa phòng bị Ngải Vi dùng sức đẩy ra, sau đóng lại, người lại dựa ở cửa thở phì phò. Nam Cung Dục nhìn Ngải Vi không thể hiểu được, nhíu mày, mềm nhẹ nói: “Làm sao vậy?”
“Kỳ quái, người đâu rồi, hình như chạy hướng này.” Đang lúc Ngải Vi muốn trả lời Nam Cung Dục, lại nghe thanh âm ngoài cửa hành lang vang lên. Chỉ có thể dùng tay đặt lên miệng " Suỵt”.
“Ngươi có phải nghe lầm? Có lẽ không có người, chỉ có con vật đi qua.” Một nam tử khác không kiên nhẫn nói, người này lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, rõ ràng không có ai, lại nói có người, chạy nhanh như vậy, ngay cả thân ảnh cũng chưa nhìn thấy, ngược lại thấy một con mèo cùng gà…
“Chẳng lẽ thật sự nghe lầm, hình như có tiếng bước chân.” Nam tử lắc lắc đầu, không xác định nói.
"Thôi, trở về đi, chính sự quan trọng.” Trong đó một giọng nói vang lên, hai người cũng dần dần đi càng ngày càng xa…
Ngải Vi nghe được bên ngoài có tiếng bước chân rời đi, duỗi tay vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu thấy mắt Nam Cung Dục sáng như đuốc nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng giải thích. Nàng nhẹ nhàng đi qua, đầu dựa vào, ôm lấy hắn: “Còn may bọn họ không phát hiện, nguy hiểm thật!”
Nam Cung Dục duỗi tay cũng ôm nàng, vuốt ve mái tóc của nàng, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng. Biểu tình tự nhiên nói: “Chuyện gì ggấp thành như vậy, không phải đi nhà xí sao?”
“Đúng vậy, nhưng lúc ta trở về không cẩn thận nghe bọn họ nói chuyện, thiếu chút nữa bị phát hiện, còn nhanh trốn.” Tim Ngải Vi lúc này còn đập " bang bang", quá kích thích. May mắn mình nhanh nhẹn, nếu không không biết sẽ như thế nào?
“Nói chuyện? Nàng nghe được cái gì?” Nam Cung Dục cho rằng nàng tò mò nghe lén một ít chuyện râu ria, cười khẽ hỏi.
“Ách, bọn họ muốn giết đại ca.” Ngải Vi căn bản không chú ý tới biểu tình Nam Cung Dục, lại càng không biết ý hắn, có chút lo lắng.
“Đại ca, nàng nói ai? Dương Quý?” Sắc mặt Nam Cung Dục khẽ biến, bất tri bất giác lực tay gia tăng, tựa hồ có chút sốt ruột hỏi.
“Ân, đúng vậy, đáng tiếc ta không nghe được phương thức cụ thể. Ách, ngươi làm đau ta, Dục.” Ngải Vi bỗng nhiên cảm giác được cánh tay hơi hơi đau, cau mày, nhẹ giọng hô.
“Nàng không sao chứ, ta chỉ lo lắng Quý.” Nam Cung Dục nhanh thả lỏng tay, nhẹ giọng giải thích.
“Không có việc gì, ta biết ngươi lo lắng hắn, chúng ta vẫn nên về đi, nhanh nói hắn cẩn thận một chút.” Ngải Vi biết hắn nóng vội an nguy bằng hữu, cũng không để ý một chút đau đớn kia. Huống chi Dương Quý cũng coi như đại ca nàng.
Tuy rằng nàng hiện tại nghe bọn họ tính toán ra tay với Dương Quý, nhưng chủ mưu là ai, cách động thủ ra sao căn bản không biết, đây mới là chuyện khiến lòng nóng như lửa đốt.
"Ừ, được rồi, chúng ta về trước, ta lại nói với bọn họ.” Nam Cung Dục dắt tay Ngải Vi, vừa đi vừa nói chuyện. Con ngươi hiện lên một tia lo lắng. Hắn sơ suất quá, thế nhưng không nhắc nhở bọn họ cẩn thận một chút, bản thân cũng xem nhẹ.
“Phong, lập tức đi phủ tướng quân nhìn xem Quý có ở trong phủ không? Truyền lời, bảo hắn lại đây một chuyến.” Nam Cung Dục ở thư phòng lạnh lùng giao phó, biểu tình ngưng trọng chấp bút như viết gì đó.