Tại sao bọn họ cũng mặc trang phục này? Hình như nàng mới nghe thấy người đầu tiên vào gọi hắn là Vương gia?
Hàn Hạo Thần cũng lập tức bò dậy từ trên giường, vốn định dạy dỗ nàng thật tốt, nhưng nhìn thấy nàng chớp mắt vô tội thì trong bụng lại không đành lòng.
Ánh mắt trong suốt của nàng không nhiễm một tia tục trần.
"Vương gia?'' Lạc Tử Mộng cắn môi nhìn hắn lầu bầu, rốt cuộc cũng đem tầm mắt nhìn từ hắn sang một nhóm người. Đây là tình huống gì?
''Nhìn thấy Thần Vương điện hạ cùng với Phiêu Kị đại tướng quân còn không mau hành lễ.'' Tần quản gia đi vào từ ngoài cửa nhìn thấy nàng đang sững sờ liền lập tức nhắc nhở.
Nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn thấy Hàn Hạo Thần đang đọc sách thì chấn động muốn rớt cằm.
"Thần Vương điện hạ và Phiêu Kỵ đại tướng quân? Các người đến tột cùng là ai?''
Đám người Thiệu Tần hai mặt nhìn nhau.
"Người là người nào?'' Hàn Hạo Thần đứng dậy nhìn nàng.
Vóc dáng của hắn cao, nói thấp cũng 1m8, như vậy vừa đúng, nàng ngước nhìn mà mỏi cả cổ.
Lạc Tử Mộng cũng dứt khoát đứng trên đất, nhưng nàng không trả lời trực tiếp, mà chạy tới cửa sổ, cảnh tượng ngoài cửa sổ, nàng thiếu chút nữa đem con mắt trừng ra ngoài.
Nơi này là hoàng cung hay là thiên đường? Sao lại lớn như thế? Hơn nữa bên ngoài có nhiều nam nhân nữ nhân mặc cổ trang trồng hoa nhổ cỏ, dọn dẹp đình viện.
Lạc Tử Mộng chỉ vào Hàn Hạo Thần cùng đám người trong nhà, vẻ mặt đưa đám nói :''Thì ra không phải là ta gặp phải biến thái và nhược trí, thì ra là ta...''
Xuyên qua? Tiến hành Thời Không Luân Hồi.
"Nhược trí?" Tần quản gia cả giận nói, ''Cô nương là do Thần Vương điện hạ cứu người.. sao ngươi có thể nói đả thương người vậy?''
"Cứu ta?" Lạc Tử Mộng bắt đầu cúi đầu hồi tưởng.
Đúng vậy, rõ ràng là nàng đang tan làm về nhà, tại sao lại ở đây? Nam tử mặc áo trắng? Cường đại hấp lực? Ai kêu Mộng nhi?
Lạc Tử Mộng bắt đầu hoảng hốt.
Hoa Thiên Sóc cười khanh khách tiến lên một bước nói: "Cũng không thể nói như vậy, bởi vì sự xuất hiện của cô nương nên mới làm cho gia của chúng ta tránh được một kiếp, cho nên nói là cô nương xinh đẹp này cứu Thần Vương điện hạ mới đúng.''
Hàn Hạo Thần nghe vậy giận tái mặt, liếc Hoa Thiên Sóc một cái, hắn đúng là không mở bình thì không biết trong bình có gì.
"Ngươi nói là. . . . . . Ta cứu hắn?" Lạc Tử Mộng hỏi.
Hàn Hạo Thần lạnh lùng ho một tiếng, Hoa Thiên Sóc lập tức mím môi cười làm một động tác câm miệng.
''Vậy rốt cuộc đây là địa phương nào?'' Lạc Tử Mộng không để ý bọn họ liếc mắt đưa tình, ngược lại hỏi nghi vấn của mình.
Thiệu Tần ra lệnh cho tất cả mọi người lui về phía sau nói :''Đây là Thần vương phủ nước Hàn Vũ.''
''Nước Hàn Vũ?'' Trong tây du kí nghe được Nữ nhi quốc, Ô Kê Quốc, nước Xa Trì, nhưng nước hàn Vũ này... nàng cũng coi như là không học rộng biết nhiều nhưng cũng có chút học thức, thế nhưng quốc biệt Hàn Vũ nói khó hiểu chính là không có nghe qua.
"Vậy bây giờ là năm nào?" Lạc Tử Mộng thử dò xét hỏi. Nàng cũng không tin, chẳng lẽ mình gặp quỷ?
Thiệu Tần nhìn khuôn mặt mờ mịt của Hàn Hạo Thần một chút, chẳng lẽ là té hỏng đầu? Nhưng cũng không có dập đầu.
''Hạo Hữu 1 năm.'' Hàn Hạo Thần bình tĩnh trả lời.
Lạc Tử Mộng nhất thời cảm thấy Ngũ Lôi Oanh Đỉnh! Không phải tà môn như vậy chứ? Xuyên qua còn chưa tính, còn là nơi nàng không biết gì, yên lặng đếm ngón tay nói thầm ''Đường Tống Nguyên Minh Thanh'' nước Hàn Vũ này rốt cuộc thuộc triều đại nào.