Lạc Tử Mộng đang muốn xoay người, cánh tay đột nhiên bị nắm chặt. Nàng nghi ngờ quay đầu lại, Hàn Hạo Thần lúng túng vén tóc mái trên trán nàng lên, cúi đầu thổi nhẹ. Làn gió mát rượi, lòng của nàng thế nhưng lại khẽ động. Nhưng mà…… làm ơn đi, hắn ta thích nam sắc đấy, có cái gì tốt mà động lòng chứ.
“Thần ca ca….”
Hoa Thiên Nhụy cũng nghẹn họng nhìn trân trối, chưa bao giờ từng thấy Hàn Hạo Thần đối xử với một nữ nhân như vậy. Những người đang quỳ dưới đất lại càng không dám tin, há to mồm nhìn một màn kinh người này.
“Còn đau không? Đức Tân đi mời ngự y chưa?” Hàn Hạo Thần quay đầu hỏi.
“Nô tài sẽ đi ngay.” Đức Tân thấy Hàn Hạo Thần coi trọng Lạc Tử Mộng tới trình độ đó, thì bước chân lại càng tăng tốc nhanh hơn.
Lạc Tử Mộng thấy Hoa Thiên Nhụy càng ghen thì nàng lại càng hăng say, cho nên càng muốn chọc giận nàng ta. Dù sao bắt được một đại soái ca như vậy cũng không mất mát gì.
“Vẫn còn rất đau sao?” Hàn Hạo Thần lại hỏi.
Lạc Tử Mộng mỉm môi, lộ ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu động lòng người, nàng chỉ chỉ cục u trên trán hỏi: “Đau, huynh có thể hôn nhẹ một cái không?”
“Khụ khụ!” Con ngươi của Hàn Hạo Thần đảo quanh cả phòng một vòng, khẽ ho khan một tiếng: “Nơi này……”
Chàng thật không hiểu nổi suy nghĩ hiện tại của nàng, sao lại có thể chủ động bảo một nam nhân hôn nàng chứ?
Đáng chết! Ngươi muốn làm cho ta không thể xuống đài được sao?
Lạc Tử Mộng âm thầm oán thầm.
“Ngươi thật là không biết xấu hổ, sao lại cướp Thần ca ca của ta.” Sau khi Hoa Thiên Nhụy tỉnh hồn lại thì giận dễ sợ, lập tức dùng thân thể chặn lại ở phía trước, tách Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng ra.
Hai mắt Lạc Tử Mộng trợn trắng sau đó vươn tay đẩy Hoa Thiên Nhụy ra, đi tới trước mặt Hàn Hạo Thần hỏi: “Ồ? Thì ra là huynh là người của nàng ta sao? Vậy coi như xong…..”
Mỗi khi Lạc Tử Mộng lộ ra dáng vẻ thất vọng cúi đầu buông tha thì Hàn Hạo Thần gần như cảm thấy sợ hãi, đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo thon của nàng, bờ môi ấn xuống cái trán của nàng trước mặt bao nhiêu người.
Lúc bờ môi mát lạnh ấn lên vết máu bầm trên trán nàng, trong nháy mắt ấy dường như thật sự không còn đau đớn nữa. Giống như môi của chàng mang một luồng sức lực đặc biệt, khiến cho nàng thấy tê dại.
Hàn Hạo Hữu và Thừa Tướng sau khi bàn bạc kế sách xong thì cũng cùng với Kỳ Phi đi tới đây. Bởi vì hôm nay lúc Hàn Hạo Thần vào triều đã xin hắn tứ hôn, hắn nói muốn có nghe thử ý kiến cá nhân của Lạc Tử Mộng, không ngờ Hàn hạo Thần đã có sự chuẩn bị từ trước, dẫn theo Lạc Tử Mộng đến đây. Trên đường đi bắt gặp Đức Tân đang đi mời ngự y tới Hàn Cung nói muốn giúp Lạc Tử Mộng chẩn bệnh, vì vậy hắn mới đi cùng ngự y tới đây.
Người vừa tới cửa, Hàn Hạo Hữu gần như không thể đợi được nữa vội nói: “Lạc cô nương bị thương như thế nào? Bị thương ở đâu? Lạc…”
Cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn có chút sửng sốt.
Lần này hắn vì muốn chính tai nghe ý nguyện của Lạc Tử Mộng nên mới tới đây. Bởi vì lúc ở Thần vương phủ hắn rõ ràng cảm thấy Lạc Tử Mộng không muốn phối thành đôi với Hàn Hạo Thần, hơn nữa dường như cũng có ý với hắn. Nhưng tình cảnh trước mắt tựa hồ như đang chứng minh, hắn tới đây là dư thừa.
Lạc Tử Mộng nghe thất tiếng lập tức tránh khỏi lòng ngực của Hàn Hạo Thần. Hai người còn chưa tính, dù sao cũng biết Hàn Hạo Thần không có cảm giác với nữ nhân, nhưng nhiều người như vậy lại còn ở trước mặt Hàn Hạo Hữu, nàng cũng có một chút lúng túng.
Nhưng mà, lúc nhìn thấy cảnh tượng này người bị khiếp sợ không chỉ là Hàn Hạo Hữu, mà còn có Kỳ Phi ở bên cạnh hắn.
Sau khi gả cho Hàn Hạo Hữu, nàng nghe thấy cung nữ nói Hàn Hạo Thần trước giờ đều không gần nữ sắc, ngược lại còn có khả năng thích nam sắc, đối với điều này, trong lòng Kỳ Phi coi như cũng lấy được chút an ủi, ít nhất nàng cũng không cảm thấy mất mát như trước nữa. Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, lòng của nàng bỗng nhói đai một cái. Thì ra không phải là chàng ấy không thích nữ nhân, mà là chàng ấy không thích nàng.
Nhưng nàng không nghĩ ra rốt cuộc nàng có cái gì không tốt, là nàng không đủ đẹp sao? Còn chưa đủ dịu dàng sao? Nhưng mà những thứ này chàng ấy đếu không biết không phải sao? Chàng ấy căn bản không hề coi trọng nàng không phải sao?
Tầm mắt của nàng hướng về phía Lạc Tử Mộng, có chút sững sờ. Quả thực là mỹ nhân, nhưng hành động lại không đủ đoan trang đứng đắn.