Buổi sáng, Hàn hạo Thần cũng sớm đã tỉnh lại, nhưng nửa ngày sau bọn hắn vẫn chưa thấy Lạc Tử Mộng có dấu hiệu tỉnh lại.
Nàng là heo đầu thai sao?
Trong lòng Hàn Hạo Thần rất khó chịu, không dậy nữa thì hắn sẽ không kịp để vào lên triều nữa, đến lúc đó không biết hoàng thượng và sẽ có những ỹ nghĩ và lời nói gì nữa.
Nhưng mà nhớ đến Hàn Hạo Hữu, Hàn Hạo Thần bày ra vẻ mặt khinh bỉ, trong mắt hắn, Hàn Hạo Hữu không đáng kể chút nào, hắn chỉ không muốn tranh giành mà thôi, nếu hắn thật sự muốn lấy ngôi vị hoàng đế, thì là một chuyện quá dễ dàng.
"Vương Gia." Thiệu Tần ở ngoài cửa đã bắt đầu lo lắng, hắn không biết rốt cuộc Hàn Hạo Thần ra sao, từ trước đến nay chưa bao giờ có tiền lệ để gia nhân thức dậy.
Hàn Hạo Thần buồn buồn mấp máy môi, hắn không muốn để người khác biết nàng chưa xuất giá đã chung giường chung gối với hắn, cho nên lật người bước xuống mặc y phục vào.
Đột nhiên người bên cạnh không còn, Lạc Tử Mộng có chút mơ hồ hé mắt quan sát chung quanh.
Sau khi Hàn Hạo Thần bước ra cửa, Tiểu Đông cầm triều phục đã đứng sẵn ở cửa phòng, nhìn thấy hắn mặc y phục thường ngày đi ra, vì vậy dâng triều phục lên nói: "Vương Gia tại sao lại tự mình thay quần áo rồi, để nô tài thay triều phụ cho ngài."
"Không, không cần." Đột nhiên nghe thấy Tiểu Đông nói muốn đi vào, Hàn Hạo Thần lại có chút hốt hoảng.
"Vương Gia.....Không đổi triều phục?" Thiệu Tần có chút mơ hồ.
Hàn Hạo Thần đưa tay lên miệng nhẹ ho khan một tiếng rồi nói: "Bổn vương nói là bổn vương muốn về phòng bổn vương rồi thay đổi."
Một câu nói của hắn khiến Tiểu Đông và Thiệu rất buồn bực, nhưng đúng vào lúc này bên trong phòng đột nhiên truyền âm thanh lười biếng: "Liên Vân, ta rất đói....Hôm nay có hay không đồ ăn à...."
Nghe vậy, ba người ngoài cửa cả kinh, Thiệu Tần và Tiểu Đông đỏ mặt cúi thấp đầu không biết làm sao, xem ra bọn họ tới thật không đúng lúc, khó trách hôm nay lại thức dậy trễ như vậy, thì ra đây là nguyên nhân....
Bên trong phòng Lạc Tử Mộng vẫn còn kêu Liên Vân, Hàn Hạo Thần có chút bất đắc dĩ nhấc chân đang muốn mang Thuộc Tần có chút bất đắc dĩ nhấc chân đang muốn mang Thuộc Tần và Tiểu Đông, đi ai ngờ sau một khắc cửa phòng đã bị mở ra từ bên trong.
"Liên Vân....Có đồ ăn không..."
Khi Lạc Tử Mộng thấy trước mặt là ba đấng mày râu thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nghiêm mặt hỏi: "Các ngươi tại sao lại ở chỗ này? Muốn xem xem ta có bị chết đói hay không sao?"
Hàn Hạo Thần xoay người lại nhìn nàng, nàng hình như còn chưa kịp nhớ hôm qua nàng và hắn ngủ cùng trên một cái giường.
Nhìn vẻ mặt khác xa của ba người, Lạc Tử Mộng hình như nghĩ tới điều gì, tối hôm qua nàng hình như mắng hắn một trận sau đó ngáy ó ò o ngủ mất, không khỏi âm thầm le lưỡi một cái, nhưng sau đó nghĩ lại, ai bảo hắn không cho nàng cơm ăn.
Hàn Hạo Thần thật không biết nên nói là nàng không có tim phổi hay là quá mức hào phóng, theo lý một cô nương nếu nhớ đến đêm qua cùng một người đàn ông nằm ở trên một cái giường, cho dù không làm gì cũng phải có phản ứng, nhưng tại sao nàng lại tỏ ra không có việc gì cả?
"Lạc cô nương chẳng lẽ không biết đêm qua xảy ra chuyện gì?" Hàn Hạo Thần đột nhiên chắp tay ở sau lưng hỏi.
Nàng làm như không có chuyện xảy ra khiến hắn cảm thấy không thể tiếp thu được.
Lạc Tử Mộng trong tròng mắt chuyển động nháy mắt một cái, đúng vậy, nàng tối hôm qua len lén chạy đến nơi này, nhưng mà bây giờ bị toàn bộ bọn hắn phát hiện ra, được, nàng cũng đã tính toán bình nứt không sợ bể rồi.
"Ta ngày hôm qua.....Cái đó....Ta đến để ngắm trăng, nơi này trăng tương đối sáng."
"Ngắm trăng? Ngắm trăng lại đến cấm địa, Bổn vương phải nói Lạc cô nương cực kỳ có nhã hứng hay là không sợ chết đây?" Hàn Hạo Thần vừa nói vừa từ từ đi tới trước mặt Lạc Tử Mộng.
Lạc Tử Mộng hắc hắc hai tiếng sau đó không sợ chết ghé vào lỗ tai Hàn Hạo Thần nói: "Phải nói là biết thưởng thức cái đẹp mới đúng!"
Hàn Hạo Thần từ bên tai có một làn gió mát được Lạc Tử Mộng thổi vào mang lại cảm giác tê dại, ban đầu ánh mắt rõ ràng lạnh lùng sau đó đột nhiên lại cảm thấy lúng túng, mấy phần kích động, bàn tay đang chắp sau lưng bỗng nhiên nắm chặt, mà tất cả những hành động này đã bị Tiểu Đông và Thiệu Tần thu hết vào trong mắt.
"Lạc cô nương nên hiểu rõ ràng, nơi này là nơi ở của Chính Phi tương lai của ta."
"Phốc!" Lạc Tử Mộng lại không vô tam vô phế cười một tiếng, "Thôi đi, ngươi cũng không cưới vương phi, nơi này cũng để trống không, còn không bằng nhường Tầm Mộng cư vẻ vang này cho kẻ hèn như ta, nhưng bất quá cũng nói lại, nhìn bộ dáng không tiêu của ngươi như vậy và cũng có thể lấy được một cái xem như là mang tính lịch sự tao nhã."
Hàn Hạo Thần trên đầu đầy hắc tuyến.
"Ai nói Bổn vương không sẽ lấy vương phi?" Hắn tức giận nói.
Lạc Tử Mộng tiến tới bên cạnh hắn hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn cưới nam sủng? Thật?" Nàng vui mừng nhảy dựng lên, "Thật tốt quá, ta chưa từng thấy qua nam sủng thật sự đó, lần này có thể mở rộng tầm mắt."
"Lạc Tử Mộng!" Hàn Hạo Thần lập tức quả thật muốn đem nàng bóp chết, khó trách nàng ngày hôm qua không chút kiêng kỵ nào ôm hắn ngủ một đêm....