Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 143: Đại kết cục 4



Hắn ta yên lặng nhìn Lạc Tử Mộng, trong đầu đã sớm bách chuyển thiên hồi, trầm mặc một hồi lâu, hắn ta trầm giọng nói: "Biết vì sao các nàng ấy không cần phải chết không?"

Lạc Tử Mộng nhìn hắn ta không nói gì.

Hắn ta chậm rãi nói tiếp: "Bởi vì Lan phi là nữ nhân của trẫm, còn Nhụy Nhi lại là muội muội ruột của nàng ấy. Biết tại sao nàng phải nhận sự đối xử không công bằng như vậy không? Bởi vì nàng không phải là nữ nhân của trẫm. . . . . ."

"Hoàng thượng. . . . . ." Lời nói của Hàn Hạo Hữu khiến Phí công công ở bên cạnh bị cả kinh đến nỗi thét lên một tiếng kinh hãi.

Vốn dĩ Lạc Tử Mộng đã có chút lờ mờ phát giác ra, nhưng khi thấy Phí công công khẩn trương như thế thì nàng mới ý thức tới tình thế nghiêm trọng. Hóa ra chất vấn nàng chỉ là để lấy cớ, mục đích chính là muốn nói với nàng, chỉ có làm nữ nhân của Hoàng đế là hắn ta, thì hắn ta mới cho thể trả lại công đạo cho nàng.

"Có phải là Hoàng thượng đã tự tin hơi quá rồi không? Tự tin quá mức chính là tự đại đấy. Hơn nữa đối với ta mà nói, bây giờ bọn họ chết hay là không chết cũng chẳng liên quan gì tới ta, bởi vì ta đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần có thể ở chung một chỗ cùng với người mình yêu duy nhất suốt cuộc đời này thì những uất ức kia đều không là gì cả."

"Nàng. . . . . ." Hàn Hạo Hữu chưa bao giờ phải nhận sự thất bại lớn như vậy, mà nguyên nhân lại chính là một câu nói của nàng.

Nàng dám nói Hàn Hạo Thần là người duy nhất nàng yêu suốt cuộc đời này? Duy nhất? Hắn ta vẫn còn cho rằng dù thế nào đi nữa thì nàng cũng sẽ có một chút kỳ vọng với hắn ta, dù sao Hàn Hạo Thần cũng chỉ là Vương gia, còn hắn ta lại là Hoàng đế, nhưng mà một câu nói vừa rồi của nàng lại giống như chậu nước lạnh đổ xuống đầu hắn ta.

"Nếu như Hoàng thượng không còn chuyện gì khác, vậy đệ tức (em dâu) xin cáo lui trước!" Lạc Tử Mộng nói với Hàn Hạo Hữu một câu cuối cùng sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ vừa mới xoay người, thì cánh tay đã bị Hàn Hạo Hữu nắm chặt kéo ngược lại khiến nàng ngã vào lồng ngực của hắn ta.

"Buông tay!" Lạc Tử Mộng càng không ngừng giãy giụa, căn bản là nàng không nghĩ ra tại sao Hàn Hạo Hữu lại đột nhiên có sự biến chuyển như vậy, hay là chính bản thân hắn vẫn luôn là người như vậy.

Đột nhiên nàng nhớ tới Hàn Hạo Thần đã từng nói, từ lúc

Hàn Hạo Hữu còn rất nhỏ thì đã có dã tâm bừng bừng muốn làm Hoàng đế, nếu không phải vì một câu nói của hắn ta, thì mẫu phi của Hàn Hạo Thần cũng không nhất định phải chết.

Nghĩ tới thì Hàn Hạo Hữu ngoài mặt ôn tồn nho nhã nhưng cũng không phải giống như mọi người đã thấy, mặc dù Hàn Hạo Thần ngoài mặt lạnh lùng nhưng lại là người thiện tâm, còn hắn ta thì lại hoàn toàn khác biệt.

“Hàn Hạo Hữu! Ngươi buông ta ra, nếu như để Hạo Thần biết được hành vi này của ngươi. . . .”

“Thì như thế nào? Hắn chỉ là một Vương gia, còn trẫm lại là Hoàng đế nắm giữ đại quyền sinh sát.”

“Hoàng để thì sao chứ? Chẳng lẽ Hoàng đế thì đại biểu cho việc có thể máu lạnh vô tình? Có thể làm trái luôn thường sao? Ngươi đừng quên, Hạo Thần là đệ đệ ruột của ngươi, nếu không phải chàng ấy luôn luôn trung thành và tận tâm với Hoàng thượng, thì Hoàng thượng cảm thấy dựa vào cái gì mà Hoàng thượng có thể ngồi lên cái vị trí Hoàng đế này hả?”

“Làm càn!” Tiếng nói rung trời của Hàn Hạo Hữu vang lên, khiến cho Phí công công ở bên cạnh sợ đến nỗi té quỵ xuống đất khổ sở cầu khẩn, “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận, Vương phi nương nương cũng đừng nói nữa.”

“Sao ta không được nói nữa chứ? Hiện tại người làm sai là hắn, còn là sai đến không có thuốc chữa, thế nhưng lại muốn đoạt thê tử của người khác, hơn nữa còn là đệ tức của mình, thật là buồn cười, đây là hành động của một Quân vương nên làm sao? Đệ đệ ruột liều mạng chiến đấu ở trên chiến trường vì hắn nhiều năm như vậy, nhưng hắn lại làm gì hả?”

“Đệ đệ ruột? Đệ đệ ruột thì sẽ không ngày đêm nghĩ tới ngôi vị Hoàng đế của trẫm.”

“Chàng ấy không có!”

“Không có? Hai tháng trước hắn tụ tập đại thần muốn mưu đồ chuyện tạo phản, hiện tại còn nói không có?”

“Ngươi nói bậy!” Dù thế nào Lạc Tử Mộng cũng không tin.

Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài, từng tiếng từng tiếng rõ ràng như thế.

“Nghe đi, hắn hoàn toàn không hề bận tâm tới sự an toàn của nàng mà xông thẳng vào đây, đối với hắn mà nói, ngôi vị Hoàng đế quan trọng hơn bất cứ cái gì.”

“Không thể nào, nếu như Hạo Thần mở đường máu xông vào đây, sao ngươi còn có thể bình tĩnh như thế?”

“Ngươi cho rằng cấm vệ quân của trẫm đều là người chết sao?” Hắn tràn đầy tự tin nói tiếp, “Trẫm đã sớm bố trí cấm vệ quân và ảnh vệ mai phục xung quanh đây rồi, nếu hắn tới đây thì chỉ có một kết quả, đó chính là ‘chết’!”

Chữ chết ở cuối câu hắn ta thập phần dùng sức, hoàn toàn là nặn ra từ trong kẽ răng, Lạc Tử Mộng nghe thấy mà toàn thân run lên.

Không được, nàng không thể để cho hắn chết, hắn không thể chết!

“Nàng muốn đi đâu?” Hàn Hạo Hữu giữ lấy cánh tay nàng không buông. “Hắn đã không để ý tới sự sống chết của nàng, nàng cần gì phải quan tâm tới sự sống chết của hắn? Đợi khi hắn chết rồi, nàng cũng sẽ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cùng với trẫm.”

“Ta cũng không lạ gì!” Lạc Tử Mộng trợn mắt trừng trừng, nghe tiếng chém giết ở bên ngoài, toàn thân nàng đều tâm hoảng ý loạn.

“Hôm nay nàng đã vào cung thì cũng đừng nghĩ tới chuyện bước ra ngoài, trừ phi chính miệng nàng nói với hắn, nàng muốn là phi tử của trẫm.” Chỉ cần nàng làm phi tử của hắn ta, thì hắn ta sợ gì không thể ngồi vững trên chiếc long ỷ này? Nếu như Hàn Hạo Thần lại có dị tâm, hắn ta sẽ lấy nàng làm con tin, hắn ta tin rằng, có nàng, hắn ta có thể ăn ngon ngủ yên.

Ai ngờ Lạc Tử Mộng lại giận dữ hét lên: “Vậy ta tình nguyện đi tìm cái chết cũng sẽ không gả cho một tên súc sinh, một tên súc sinh ngay cả mẫu thân của huynh đệ ruột thịt cũng không tha, một tên súc sinh cướp đoạt đệ tức của mình, một tên súc sinh lang tâm cẩu phế chỉ biết tới ngôi vị Hoàng đế!”

“Câm miệng! Bốp!” Một cái bạt tai nặng nề đánh vào trên khuôn mặt của nàng, nàng mất trọng tâm, lảo đảo ngã xuống theo tiếng bạt tai. Nhưng ngay tại khoảng khắc nàng ngã xuống đất thì bụng lại bắt đầu co rút đau đớn, từng cơn đau ập đến giống như loại đau đớn bị rút gân.

“Đau. . . . quá. . . .” Nàng té xuống đất, thì thầm từng tiếng trong miệng, không thể nói ra câu đầy đủ.

Hàn Hạo Hữu đang muốn tiến lên phía trước thì lại nghe thấy bên ngoài báo lại: “Hoàng thượng, không xong rồi! Thần vương gia đã bao vây toàn bộ Thiên Điện, yêu cầu ngài giao Thần vương phi ra.”

Hàn Hạo Hữu kinh hãi, rõ ràng hắn ta đã cho người mai phục thật ổn thỏa, tại sao lại như vậy? Hắn ta bắt Lạc Tử Mộng tới đây ngoại trừ vì muốn khiến cho nàng chính miệng nói nàng nguyện ý ở lại bên cạnh hắn ta, thì còn là vì muốn dẫn quân nhập cung, giết chết Hàn Hạo Thần khiến hắn trở tay không kịp, nhưng mà tại sao bây giờ lại trở thành như vậy?

Từ sau khi hắn ta bước lên ngôi vị Hoàng đế thì hắn ta vẫn luôn phải cẩn thận đề phòng mọi thứ, nhưng không ngờ Hàn Hạo Thần vẫn còn muốn đoạt Hoàng vị của hắn ta!

"Đau. . . . . ." Trên trán Lạc Tử Mộng toát ra một tầng mồ hôi dày đặc, sắc mặt trắng bệch rất dọa người.

Phí công công bị dọa sợ đến nỗi tay chân luống cuống, nhưng lại lặng lẽ vòng qua Hàn Hạo Hữu đang kinh ngạc đến ngây người ở bên cạnh bò tới trước mặt Lạc Tử Mộng: "Vương phi nương nương, ngài sao vậy?"

"Bụng. . . . . . Rất là đau. . . . . ."

"Bụng?" Phí công công kinh hãi, vội vén làn váy của nàng lên, vừa vặn nhìn thấy trên váy đúng là đang rịn máu, chẳng lẽ là đã có thai cho nên. . . . . .

"Hoàng thượng, Hoàng thượng!" Phí công công vội vã kêu to, "Ngài mau chạy đi, nếu để Vương gia nhìn thấy tình huống này, ngài nhất định sẽ không xong."

"Trốn? Trẫm là Hoàng đế! Thiên hạ này đều là của trẫm, tại sao trẫm phải trốn? Trẫm thật muốn xem thử hắn cần thiên hạ hay là cần vương phi của hắn!"

Mặc dù Lạc Tử Mộng đau đến mức mất đi thần trí, nhưng mà vẫn nghe hiểu được lời nói của hắn ta. Ý của hắn ta chính là

Muốn bắt nàng làm con tin để uy hiếp Hàn Hạo Thần, như vậy Hàn Hạo Thần không chỉ là không thể có được thiên hạ, mà còn có khả năng sẽ trở thành tù nhân.

Không được, nàng tuyệt đối không thể cho chuyện này xảy ra!

“Vương phi nương nương, ngài cố nhịn đau nhé, nô tài sẽ lập tức đi truyền ngự y.” Rốt cuộc Phí công công vẫn không đành lòng, ông xem Lạc Tử Mộng giống như là nữ nhi của mình, sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng vì vậy mà phải bỏ mạng chứ.

“Không được phép đi! Ngươi muốn đi đầu quân cho hắn sao?” Sắc mặt của Hàn Hạo Hữu đột nhiên trở nên dữ tơn, Phí công công bị dọa sợ đến mức không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

“Tất cả đều phải đi cùng trẫm!” Hàn Hạo Hữu vừa nói xong thì lập tức lôi kéo hai người bọn họ muốn đi ra ngoài, hắn ta dự định sẽ trao đổi điều kiện với Hàn Hạo Thần.

Nhưng hắn ta mới vừa bước lên trước hai bước thì cửa chính Thiên Điện đã bị người ta một cước đá văng. Trên người Hàn Hạo Thần tắm đầy máu tươi, bên cạnh còn có Thiệu Tần và Quý Vân Hạc đi theo, khi hắn nhìn thấy Lạc Tử Mộng bị Hàn Hạo Hữu bắt giữ, sắc mặt nàng đã trắng bệch thì đáy lòng bỗng thắt chặt đau đớn.

Là do hắn đã quá sợ suất, trong khoảng thời gian này lại không phái trọng binh bảo vệ nàng, hắn cho rằng Hàn Hạo Hữu vẫn còn chút nhân tính, sẽ không đả thương nàng, nhưng hắn đã nghĩ sai rồi.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Hạo Hữu vẫn luôn chèn ép người của hắn, hắn biết là hắn ta đang chuẩn bị muốn trừ bỏ hắn. Bây giờ thiên hạ đã được bình định, hắn ta cho rằng có thể ngồi vững trên long ỷ, cho nên sợ hắn cầm binh sẽ nâng cao thân phận của hắn làm suy yếu thế lực của hắn ta.

Vốn dĩ hắn không có ý định tranh ngôi vị Hoàng đế với hắn ta, nhưng mà hắn ta lại hết lần này tới lần khác bức bách hắn khiến cho hắn không thể không phản kích.

Chủ yếu nhất là, khi xảy ra vụ việc Hoa Thiên Nhụy và Hoa Thiên Lan liên kết muốn mưu sát Lạc Tử Mộng, thế nhưng hắn lại không có đủ sức để hai kẻ đó lên đoạn đầu đài, cho nên lại càng khiến cho hắn có thêm lòng tin và kiên định phản kích.

Chỉ khi có ngôi vị Hoàng đế thì hắn mới có thể bảo vệ nàng, chỉ khi có được ngôi vị Hoàng đế thì mới có thể khiến cho nàng không còn bị người ta ức hiếp nữa, chỉ khi có được ngôi vị Hoàng đế thì Hàn Hạo Hữu mới không còn có cơ hội phách lối.

Hắn vẫn luôn nhìn ra được. Hàn Hạo Hữu hoàn toàn chưa hết hy vọng với Lạc Tử Mộng, chỉ cần hắn ta còn ngồi trên Long ỷ một ngày, thì hắn ta vẫn nghĩ đủ mọi biện pháp để đoạt nàng đi.

Nhưng mà, hắn có thể không cần thiên hạ này, nhưng mà hắn không thể không có nàng.

Chỉ là, Hàn Hạo Hữu không tin hắn, cho nên mới có thể cho rằng sau khi xảy ra mấy chuyện liên quan tới Hoa Thiên Nhụy thì Hoa Thiên Sóc sẽ đứng về phía hắn ta, mà nếu như vậy thì hắn ta không còn phải sợ hãi nữa. Nhưng hắn ta lại không biết rằng, hắn chẳng những có Hoa Thiên Sóc, mà còn có Cổ Doãn Hằng – thống lĩnh cấm vệ quân âm thầm tương trợ.

Cho nên tất cả những chuyện này đều là hắn ta ép hắn.

“Buông nàng ấy ra!” Máu tươi trên bảo kiếm của Hàn Hạo Thần vẫn còn nhỏ giọt, là bằng chứng cho trận chém giết mới vừa rồi. Chỉ có trong lòng Hàn Hạo Thần mới biết rõ, lúc nhìn thấy Lạc Tử Mộng bị hắn ta kiềm kẹp trong tay thì đáy lòng hắn cực kỳ run sợ.

Hàn Hạo Hữu hoàn toàn không nghĩ tới Hàn Hạo Thần sẽ mở đường máu xông thẳng vào đây nhanh như vậy, hắn ta cho rằng cấm vệ quân của hắn ta, thân binh của hắn ta có thể giúp hắn ta trực tiếp kết thúc tính mạng của Hàn Hạo Thần, nhưng không ngờ hiện thực hoàn toàn khác biệt.

“Tại sao. . . . Tại sao lại như vậy?” Hai tay của Hàn Hạo Hữu run rẩy rút một cây thủy thủ từ trong tay áo ra rồi đặt lên trên cổ Lạc Tử Mộng.

Hiện tại Lạc Tử Mộng đã đau đến nỗi hai chân đều đang run rẩy, muốn mở miệng, nhưng lại phát hiện mở được miệng mà lại không thể phát hiện ra âm thanh.

“Mộng nhi. . . . Ngươi mau buông nàng ấy ra!” Hàn Hạo Thần gào thét điện cuồng. Hắn đã thề sẽ không để nàng bị thương thêm lần nào nữa, nhưng không ngờ hiện tại lại khiến cho nàng rơi vào tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc.

Quý Vân Hạc cũng rất sốt ruột, hắn dùng kiếm chỉ vào Hàn Hạo Hữu rồi nói: “Ngươi mau thả Vương phi ra, thân binh của ngươi cũng đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, ngươi đừng tiếp tục chống cự vô ích nữa.”

Trong đầu Hàn Hạo Hữu nổ tung một tiếng, khó trách tiếng chém giết ở bên ngoài cho tới tận khi đến gần Thiên Điện thì mới vang lên, khó trách không có ai tới bẩm báo với hắn ta, thì ra là Cổ Doãn Hằng đã giao toàn quyền chỉ huy cấm vệ quân cho Hàn Hạo Thần.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv