Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 122: Còn nhớ ta không?



"Mộng Nhi, còn nhớ ta không? Ta là Hô Diên Phong." Hô Diên Phong giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của nàng, thấp giọng nói nhỏ nhẹ kiên nhẫn hỏi nàng, chỉ có chính hắn rõ ràng, giờ phút này lòng hắn đang không ngừng sôi trào.

"Phong?" Nàng giật giật môi, trong miệng thốt ra một chữ.

Chỉ nỉ non một chữ, đã làm cho Hô Diên Phong mừng rỡ không biết làm sao.

Nhìn tròng mắt đen của nàng xoay chuyển đảo khắp xung quanh, hắn lập tức nhẹ nhàng đỡ nàng dậy: "Đây là nước Ngân Nguyệt, nàng bị ngã bệnh, ngự y nói có thể sẽ mất trí nhớ, sau này sẽ nhớ lại."

Nàng nghe Hô Diên Phong nói như vậy, nàng lập tức chuyển ánh mắt như hồ nước của mình sang quan sát hắn.

"Đói bụng chưa? Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, ta ôm nàng qua đó nhé." Thấy Lạc Tử Mộng gật đầu một cái, hắn vội bồng nàng lên đặt xuống trước bàn ăn: "Đây đều là những món nàng thích ăn. . . . . . Sao lại lạnh như vậy?"

Hắn nhíu nhíu mày nhìn ra ngoài quát một tiếng: "Người đâu!"

"Đại hoàng tử." Cung nhân ở bên ngoài lập tức nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Món ăn đều đã lạnh rồi, đổi hết đi." Hắn không vui hất tay một cái.

Cung nhân sợ đến nỗi lập tức chạy tới muốn dọn sạch thức ăn trên bàn xuống, nhưng khi bọn họ vừa thấy Lạc Tử Mộng ở bên cạnh thì tất cả đều ngừng tay. Hô Diên Phong theo tầm mắt của bọn họ quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Mộng ở bên cạnh, vừa nhìn đã không khỏi lắc đầu cười bất đắc dĩ, sau đó giữ tay của nàng lại rồi nói: "Đợi thay thức ăn nóng rồi lại ăn tiếp."

"Ta đói rồi!" Nàng ngừng tay đảo đôi mắt vô tội nhìn hắn.

"Ăn lạnh sẽ bị đau bụng." Bây giờ trời càng ngày càng lạnh, nếu như ăn thức ăn lạnh, không bị tiêu chảy cũng không được, hắn không thể để cho nàng lại chịu thêm bất kỳ đau đớn nào nữa. Thấy nàng cắn chiếc đũa điềm đạm đáng yêu nhìn về phía hắn, hắn chỉ đành dặn dò: "Nhanh lên, tốc độ nhanh một chút, đổi món ăn đi."

Nhìn từng món ăn trên bàn lần lượt bị mang đi, tầm mắt của Lạc Tử Mộng cũng di chuyển theo từng món ăn từ bàn ra tới cửa, từ cửa lại chuyển tới trên bàn, vẻ mặt thoáng chốc làm cho người ta cực kỳ yêu thích.

"Lát nữa là có thể ăn rồi." Hắn xoa nhẹ đỉnh đầu của nàng. Lúc này mái tóc đen của nàng buông xõa trên áo choàng, ánh mắt tỏa sáng, nhìn giống như tinh linh của buổi đêm, khiến cho tâm trí người ta mê mẩn.

Lúc món ăn thứ nhất được mang lên, Lạc Tử Mộng đã không đợi nổi nữa, lập tức vươn đũa tới gắp một miếng nhét vào trong miệng của mình, ai ngờ bởi vì quá nóng nên miệng bị bỏng, đau đến nỗi nàng lập tức phun thức ăn ra, sau đó trên mặt tràn đầy nước mắt lại tiếp tục phun đồ ăn ra rồi không ngừng hà hơi.

Cung nữ dọn đồ ăn lên bị dọa đến nỗi lập tức đặt món ăn xuống rồi quỳ trên mặt đất: "Nô tỳ đáng chết, xin Đại hoàng tử thứ tội."

"Đồ ăn nóng như vậy mà cũng dám dọn lên sao? Ngươi làm việc kiểu gì vậy?" Hô Diên Phong ôm Lạc Tử Mộng giận dữ mắng mỏ cung nữ kia.

Cung nữ dọn món ăn lên sợ đến nỗi run lẩy bẩy. Thật ra là bởi vì sợ sẽ giống như mới vừa rồi, món ăn dọn lên bàn nhưng để một lúc sẽ bị lạnh, cho nên nàng mới vội vã gần như là chạy tới đây, không nghĩ tới vẫn làm sai. Nhưng nàng không thể lại phạm sai lầm nữa, lần trước Đại hoàng tử đã tha cho nàng một mạng, chỉ cách chức nàng làm cung nữ dọn thức ăn, nếu như lần này lại bị phạt, chỉ sợ sẽ bị đánh gậy trách mắng sau đó ném vào thiên lao.

Ở trong mắt mọi người, tính khí của Đại hoàng tử coi như là cực tốt rồi, nhưng kể từ khi Lạc Tử Mộng biến mất không lý do, thái độ của hắn với những người xung quanh cũng thay đổi, chỉ cần là phạm một chút sai sót, tiếp theo cũng có thể dẫn tới họa sát thân.

"Người đâu!" Hô Diên Phong vỗ bàn tức giận quát một tiếng. Mấy tên thị vể ở ngoài cửa lập tức vọt vào, lúc hắn vừa ra hiệu, hai tên thị vệ đã túm lấy cung nữ đang quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, kéo ra ngoài.

"Đại hoàng tử tha mạng, Đại hoàng tử tha mạng. . . . . ."

"Mang đi!" Một câu nói của hắn làm cho những cung nhân dọn món ăn khác cũng bị dọa sợ đến nỗi không biết phải làm sao.

"Chờ một chút!" Lúc này, Lạc Tử Mộng đột nhiên mở miệng, nàng đặt ly trà mà Hô Diên Phong vừa mới rót cho nàng xuống, sau đó nhìn về phía Hô Diên Phong nói: "Thả nàng ấy ra đi, nàng ấy cũng không cố ý. Chắc là nàng ấy sợ món ăn lạnh, nên mới muốn rút ngắn thời gian trên dọc đường mang đồ ăn đến đây, nàng ấy cũng không biết làm như vậy món ăn sẽ bị nóng."

Lúc Hô Diên Phong chuyển ánh mắt sang nhìn nàng thì vẻ mặt đã nhu hòa đi không ít, hắn đặt ly trà trên bàn qua một bên rồi nói: "Nàng ta làm nàng bị bỏng, cho dù vô tình cũng không được."

Lạc Tử Mộng nhìn cung nữ mặt đầy nước mắt quỳ dưới đất, sau đó quay đầu nhìn về phía Hô Diên Phong nói: "Ta muốn nàng ấy."

Ngay cả chính nàng cũng không dám tin nàng sẽ nói những lời như thế này, bởi vì nàng hoàn toàn cũng không biết mình có lập trường gì để đòi người hay không, nhưng mà nàng cảm thấy hắn nhất định sẽ đồng ý, nàng nhìn ánh mắt của hắn cũng biết, hắn sẽ không từ chối yêu cầu của nàng.

"Mộng Nhi, nàng nhớ nàng ấy sao?" Hô Diên Phong không dám tin nhìn nàng, trong lòng ôm một tia hi vọng.

Đáy mắt Lạc Tử Mộng tràn ngập nghi ngờ nói: "Ta. . . . . . Trước đây biết nàng ấy sao?"

Cung nữ đang quỳ dưới đất mang theo tiếng khóc nức nở nhìn Lạc Tử Mộng nhắc nhở nàng: "Tiểu thư, nô tỳ là Hinh Lan, nô tỳ là Hinh Lan đã hầu hạ tiểu thư vài chục năm rồi!"

"Hinh Lan?" Lạc Tử Mộng thì thào nói, nhưng nàng thật sự không nhớ nổi: "Ta không nhớ nổi, thật sự là không nhớ nổi." Nàng quay đầu hốt hoảng nhìn Hô Diên Phong.

Hô Diên Phong ôm nàng vào trong ngực nhẹ giọng an ủi: "Không sao, không nhớ được cũng không sao, sau này sẽ nhớ lại thôi." Hắn gắp thức ăn vào trong chén của nàng, khẽ nói vài lời xoa dịu nàng: "Dùng thiện trước đi, ăn xong rồi ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ khá hơn."

Những lời này của hắn là đang an ủi nàng, cũng là đang an ủi chính mình.

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, nàng không biết gian phòng này là của ai, bởi vì khi tỉnh lại thì nàng đã ngủ ở trên chiếc giường này, cho nên nàng lại tới đó nằm xuống. Hinh Lan muốn nói với nàng đây là phòng của Hô Diên Phong, nhưng nàng lại không dám nhiều lời, nàng cho rằng Hô Diên Phong thật vất vả mới tìm được Lạc Tử Mộng, cho nên tối nay muốn để cho Lạc Tử Mộng thị tẩm

Điện Trọng An.

Hoàng đế nước Ngân Nguyệt - Hô Diên La biết được Hô Diên Phong đã tìm thấy Lạc Tử Mộng, cho nên tìm Hô Diên Phong và Hô Diên Sơn tới nói chuyện.

"Phong Nhi, con tìm được Mộng Nhi ở đâu vậy?" Hô Diên La cầm ly trà lên nhàn nhạt nhấp một ngụm trà.

Hô Diên Phong và Hô Diên Sơn liếc nhau một cái, thật ra thì chuyện tiền căn hậu quả bọn họ vẫn chưa hề nói rõ với ông, cho nên Hô Diên La từ đầu tới cuối không hề biết chuyện gì cả, chỉ biết là bọn họ công bố chuyện bị trì hoãn, cho nên không kịp thời quay về nước được.

Hô Diên Phong ho nhẹ một tiếng sau đó đáp lại: "Là tìm được ở biên giới nước Hàn Vũ."

"Hả?" Hô Diên La nhíu mày cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi: "Sao lại chạy tới nước Hàn Vũ? Con có thể hỏi con bé sao lại vô cớ mất tích, hơn nữa sao lại xuất hiện ở nước Hàn Vũ không?"

Hô Diên Sơn lập tức tiếp lời: "Phụ hoàng, bởi vì Mộng Nhi được tìm thấy trong tình trạng đã mất trí nhớ, cho nên ngay cả chính mình là ai cũng không biết thì sao biết được trước đó đã xảy ra chuyện gì, trước mắt chỉ có thể đợi sau khi nàng ấy khôi phục trí nhớ mới có thể biết được."

"Mất trí nhớ? Vậy bây giờ con bé đang ở đâu? Sao không tới gặp trẫm?" Ông đặt ly trà xuống ý tứ sâu xa nhìn hai đứa con trai.

"Chuyện này. . . . . ." Hô Diên Phong có chút xấu hổ cười đáp: "Bây giờ Mộng Nhi đang ở tẩm điện của nhi thần, cũng bởi vì đi đường mệt nhọc, hơn nữa lúc trở về nàng ấy lại đang hôn mê, cho nên chưa có dịp bái kiến phụ hoàng, đợi ngày mai nàng ấy tỉnh lại, nhi thần sẽ dẫn nàng ấy tới thỉnh an phụ hoàng."

"Cái gì? Ở tẩm điện của con?" Hô Diên La đuổi các cung nhân trái phải lui ra sau đó nhắc nhở: "Con cũng biết là các con còn chưa thành thân, về lý các con không nên. . . . . ." Ông lúng túng ho khan mấy tiếng.

Mặc dù ở nước Ngân Nguyệt nam nữ có thể tự do mến nhau, nhưng mà vẫn rất xem trọng thanh danh, cho dù là thanh mai trúc mã cũng không thể có quan hệ phu thê chi thực khi chưa kết làm phu thê.

Hô Diên Phong vội vàng giải thích : "Xin phụ hoàng yên tâm, nhi thần và Mộng Nhi đều chưa làm chuyện vượt rào, nhưng mà hôm nay lúc Mộng Nhi được nhi thân đưa về thì thân thể đã suy yếu, cho nên nhi thần nhất thời sơ ý mang nàng về tẩm điện của mình, ngày mai nhi thần chắc chắn sẽ đưa Mộng Nhi quay về tẩm điện của nàng ấy, tối nay nhi thần cũng sẽ giữ nghiêm bổn phận."

Nghe vậy, Hô Diên La coi như cũng đã yên tâm: "Như thế cũng được, trẫm tin tưởng nhân cách của hoàng nhi cũng tin tưởng Mộng Nhi, nếu không cũng sẽ không đồng ý để Mộng Nhi trở thành hoàng tử phi tương lai của hoàng nhi."

"Sơn Nhi, nghe nói lúc con tới nước Hàn Vũ đã gây ra đại họa?"

Một câu nói vừa rồi của Hô Diên La đã khiến cho Hô Diên Sơn đang xem mình như người ngoài cuộc bị dọa sợ đến nỗi khiến cho ly trà trong tay khẽ run, đồng thời không cẩn thận khiến cho nước trà vẩy lên cẩm bào, sau đó hắn theo bản năng nhìn về phía Hô Diên Phong ở bên cạnh, tròng mắt phát ra tín hiệu cầu cứu.

Hô Diên Phong mỉm cười trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Hô Diên La nói: "Ha ha, quả thật là tam đệ đã gây họa, nhưng mà chuyện đã được giải quyết, mặc dù tam đệ trời sinh tính khí không tốt nhưng phẩm tính thuần lương, chỉ là một lúc sơ sót mà thôi, xin phụ hoàng yên tâm, nhi thần đã dạy dỗ đệ ấy rồi."

"Yên tâm?" Sắc mặt của Hô Diên La đột nhiên trầm xuống, khiến cho đáy lòng Hô Diên Phong và Hô Diên Sơn đều căng thẳng, rồi sau đó con mắt sắc bén của ông lại càng thâm sâu nhìn về phía Hô Diên Sơn: "Ngay cả chuyện hạ độc cũng dám làm, thiếu chút nữa làm hại Thần vương gia và Vương phi của hắn phải bỏ mạng, điều này cũng có thể khiến cho trẫm yên tâm sao?"

"Sao phụ hoàng biết được biết?" Hô Diên Sơn bật thốt lên, khi hắn thấy sắc mặt Hô Diên La càng lúc càng đen thì lập tức bụm miệng, toàn thân cũng bắt đầu rét run.

Hô Diên La lấy một phong thư từ bên cạnh giơ lên, phong thư chuẩn xác bay vào trong tay Hô Diên Sơn không sai lệch chút nào, lúc Hô Diên Sơn thấy phong thư thì buồn buồn nói một câu: "Hoàng đế nước Hàn Vũ lại còn chơi trò tố cáo, có phải là nam nhân không vậy!"

"Tự mình làm sai mà vẫn còn ở đây trách người khác?" Hô Diên La tức giận vỗ bàn, Hô Diên Sơn kinh sợ đến nỗi toàn thân run lên: "Nếu hắn ta dựa vào lý do đó tới tấn công nước Ngân Nguyệt chúng ta, chẳng lẽ con có thể không cần phí người nào cũng có thể bình định nước Hàn Vũ của hắn sao? Lần này, ngoài mặt thì Hàn Hạo Hữu nói chuyện khách khí bảo trẫm quản giáo con trai của mình cho tốt là được, có thể nói là bên trong mơ hồ ngầm ý bảo trẫm không nên khiêu khích nước Hàn Vũ bọn họ, con cũng đã biết Hàn Hạo Thần là cái gì của hắn? Làm sao ngay cả hắn con cũng dám chọc?"

"Nhi thần đã biết sai rồi." Hô Diên Sơn chỉ đành nhận lỗi, nhưng trong lòng lại vạn lần xem thường. Không phải chỉ là một gã Hàn Hạo Thần thôi sao, còn không phải là bị hắn hạ độc không rời giường được sao, cuối cùng ngay cả Vương phi của mình cũng để cho người ta đoạt mất.

"Bắt đầu từ hôm nay không cho phép con chế độc nữa, ngoan ngoãn học một chút bản lĩnh thật sự, sao cũng không thấy con có chút tiến bộ nào ở mặt binh pháp và trong võ công vậy." Hô Diên La ra tối hậu thư.

Lần này Hô Diên Sơn thật sự nóng nảy: "Phụ hoàng, nhi thần cũng chỉ có chút bản lĩnh trong việc chế độc, nếu như ngài không để cho nhi thần nghiên cứu cái này, bấy giờ nhi thần thật sự là cái gì cũng vô dụng rồi! Đối với binh pháp và võ thuật, nhi thần thật sự không có thiên phú về mặt này!"

"Phụ hoàng, tam đệ cũng đã biết sai rồi, ngài hãy. . . . . ."

"Được rồi, trẫm không muốn nói lại lần thứ hai, tự mình giải quyết cho tốt."

Thấy Hô Diên La phẩy tay áo bỏ đi, Hô Diên Sơn ở phía sau lại càng gấp.

"Đại ca, phụ hoàng đã nói vậy thì phải làm sao bây giờ?"

Hô Diên Phong bất đắc dĩ nhìn hắn lắc đầu một cái: "Trước mắt không thể làm gì khác hơn là chờ phụ hoàng hết giận rồi tính tiếp."

Hai người đang muốn rời khỏi điện Trọng An, thì ngoài cửa có một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp bước vào, lúc nàng ta nhìn thấy Hô Diên Phong trên mặt bỗng nhiễm một mảng đỏ ửng.

"Đại hoàng tử, nghe bọn nha hoàn nói huynh đã trở lại, muội còn không tin đấy, không ngờ là thật." Người nói chuyện là Quận chúa Tử Linh của nước Ngân Nguyệt.

Từ nhỏ Quận chúa Tử Linh đã thích Hô Diên Phong, tiếc là trong mắt Hô Diên Phong chỉ có Lạc Tử Mộng. Khi còn bé có bất kỳ đồ tốt gì cũng sẽ cho Lạc Tử Mộng chọn trước, rồi sau đó mới hỏi nàng có muốn hay không. Nhưng mà càng về sau thì ngay cả hỏi Hô Diên Phong cũng không hỏi nàng nữa, bởi vì hắn đã đem toàn bộ những thứ đó cho Lạc Tử Mộng hết, những người khác dù ở ngay bên cạnh cũng không chiếm được. Mặc dù nàng cực kỳ hâm mộ, nhưng cũng không thể làm gì, bởi vì Lạc Tử Mộng là người lương thiện như thế, căn bản ngay cả muốn có lòng ganh tỵ nàng cũng không thể làm.

Kể từ sau khi Lạc Tử Mộng vô cớ mất tích, Hô Diên La đã đón nàng tiến cung, mục đích chính là muốn để nàng an ủi Hô Diên Phong, nếu như có thể, cũng tạo được một mối lương duyên. Lúc ấy ai cũng không ngờ, Hô Diên Phong tình nguyện xin đi giết giặc, làm sứ thần tới nước Hàn Vũ, cũng muốn cắt đứt nỗi nhớ nhung với Lạc Tử Mộng.

Lúc Hô Diên Sơn thấy Quận chúa Tử Linh thì âm thầm cười khẽ, xem ra hoa đào của đại ca hắn đã bắt đầu nở rộ rồi.

Mặc dù Hô Diên Phong không thích Quận chúa Tử Linh, nhưng cũng biết nàng là một cô nương tốt, cho nên hắn đối xử với nàng cũng không quá cay nghiệt, chỉ cố ý xa lánh mà thôi.

"Trễ như vậy rồi sao muội lại tới đây?" Trong lời nói của Hô Diên Phong, từng câu từng chữ đều cố gắng tránh để cho nàng hiểu lầm tình cảm.

Tử Linh cười nhạt rồi nói: "Dù sao thì muội cũng đang ở trong cung, đi tới đây cũng chỉ mất vài bước thôi! Muội biết huynh đã tìm được Mộng Nhi về, cho nên muốn tới thăm một chút."

"Ừm!" Hắn cúi đầu đáp một tiếng: "Nhưng mà hiện tại nàng ấy cũng đã buồn ngủ rồi, nếu như muốn gặp nàng ấy thì phải chờ ngày mai thôi."

"Thật sao?" Vẻ mặt nàng có chút xấu hổ, đứng tại chỗ không biết phải làm sao cho đúng.

Hô Diên Sơn nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của hai người bọn họ, cũng không thể làm gì khác hơn đành đứng ra giải vây: "Tử Linh, ngày mai đại ca sẽ dẫn Mộng Nhi đi gặp phụ hoàng, đến lúc đó muội cũng đi cùng nhé."

"Ừ, được." Sau khi nói xong Tử Linh dịu dàng cười một tiếng.

Hô Diên Phong và Quận chúa Tử Linh gặp thoáng qua không có một lời an ủi, cũng không có một tia lưu luyến. Tử Linh biết, nàng không nên khát vọng, nhưng nàng lại không có cách nào không mong muốn, bởi vì lúc hắn xuất hiện trước mặt nàng, hắn vẫn luôn hoàn mỹ như vậy. Thậm chí có lúc hắn cố ý ăn vạ cũng mang theo một vẻ đẹp khác biệt, mặc dù hành động đó chỉ dành cho Lạc Tử Mộng, nhưng nàng lại luôn để ở trong mắt.

Trở lại điện Huyền Hoa, lúc Hô Diên Phong đi tới trước giường thì thấy nàng đã ngủ, cho nên cũng không tiện đánh thức nàng. Hinh Lan do dự một hồi lâu, sau đó nhỏ giọng cúi người vài chào rồi hỏi: "Đại hoàng tử có muốn thay y phục đi ngủ bây giờ luôn không?"

Hắn biết hành động bây giờ của mình khó tránh khỏi khiến cho người khác cho rằng tối nay hắn muốn để Lạc Tử Mộng thị tẩm. Mặc dù. . . . . . hắn cũng muốn, nhưng mà bây giờ vẫn không thể, hắn không thể phá hủy danh dự và danh tiết của nàng.

"Đi chuẩn bị một chiếc chăn khác đặt lên giường, tối nay ta ngủ ở chỗ khác." Hắn nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung: "Còn nữa, nhớ an bài một người gác đêm."

Hinh Lan có chút sững sờ, thấy Hô Diên Phong không do dự, nàng lập tức vâng lệnh đi chuẩn bị.

Sáng sớm hôm sau lúc Lạc Tử Mộng tỉnh lại, Hô Diên Phong đang ngồi ở đầu giường nhìn nàng, nàng nhất thời hơi sững sờ. Mới vừa rồi trong nháy mắt kia nàng bỗng thấy Hô Diên Phong ở trước mặt giống như có một hình bóng của người khác lồng ghép vào, hơn nữa tình cảnh như vậy nàng đã từng trải qua.

Nhưng mà, ở một chỗ sâu trong não bỗng thoáng hiện một nhân vật, đó là ai ? Hơn nữa, nàng từng trải qua chuyện như vậy vào lúc nào?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv