Trương Thái Phó theo lệ đi vào triều diện kiến, mọi chuyện trong nhà đều do Trương phu nhân thu xếp ổn thỏa!
"Thúy Trúc, ngươi đi xem thức ăn đã được chuẩn bị đúng thời gian quy định chưa? Nhất định phải mang đồ ăn lên kịp thời, không thể làm trễ nải các vị hoàng tử dùng bữa!"
"Thúy Cúc, ngươi ra ngoài cửa theo dõi kỹ, đoàn hoàng gia vừa tới, lập tức báo cho ta biết!"
"Thúy Hà, người trong nhà đã vào vị trí chưa? Nói cho bọn họ biết không được chạy loạn khắp nơi, làm mất lễ nghi!"
"Thúy mai, ngươi đi xem nhà Tề Hòa bên kia đã chuẩn bị tốt chưa? Còn có Tiểu Ngọc Nhi đâu, sao vẫn chưa đến đây?"
Nhờ có phu nhân từng có kinh nghiệm chủ trì nhiều lần chuyện như thế này, nếu là người bình thường thì có lẽ không thể làm được đâu vào đấy như vậy!
"Tiểu Ngọc Nhi, sao bây giờ con mới đến? Sao giờ này vẫn còn vươn vai được? Con nhìn xem đây là giờ gì rồi? Bảo Lam, người phải trông chừng thật kỹ vị Tiểu tổ tông này, không thể để cho tiểu tử mơ hồ này gây ra rắc rối gì đấy!"
"Mẹ à, thái tử bọn họ mỗi năm đều đến đây không phải sao? Người không cần phải lo lắng như thế chứ!"
Trương phu nhân nhìn bộ dáng bất cần đời của Tiểu Ngọc Nhi đã cảm thấy đứa nhỏ này không thể tin tưởng được, "Từ trước đến giờ ta đều nói rồi, nếu con làm ra chuyện rắc rối gì, ta sẽ trừ ba tháng tiền tiêu vặt của con, sẽ không cho con ăn sườn hơn nửa năm!" Trương phu nhân giả bộ nghiêm túc đe dọa nữ nhi không biết điều của mình!
Tiền tiêu vặt người cứ trừ đi! Sườn không ăn cũng không. . . Gì? Người không cho con ăn sườn? Mẹ, chẳng nữa người không cần mạng của con nữa sao?
"Không được không được, con muốn ăn sườn, con muốn ăn sườn! Con sẽ đi ăn sườn ngay bây giờ!" Nói xong cũng không thèm để ý tới Trương phu nhân cùng Bảo Lam, trực tiếp bỏ chạy về hướng phòng bếp tìm sườn yêu quý!
"Đứa nhỏ này!" Trương phu nhân nhìn tiểu tử lỗ mãng nhảy tung tăng, vừa giận vừa cười , tuy nhiên cũng không có nửa điểm trách cứ!
Bảo Lam không dám lười biếng, trực tiếp đi theo Tiểu Ngọc Nhi.
Nhạc đệm nhỏ này rất nhanh qua đi, Tiểu Ngọc Nhi mặc kệ đây là thời gian biệt, mặc cho Bảo Lam khuyên can, đứng ở phòng bếp ăn ngấu nghiến! Miệng Tiểu Ngọc Nhi đầy dầu, còn cầm sườn đứng ở đó gặm từng miếng từng miếng một! Khiến tất cả mọi người trong phòng bếp nhìn không được thèm thuồng nuốt nước miếng, tất cả đều liếc mắt đưa tình:
Phu khuân vác giáp: "Sườn này dường như ăn thật ngon!"
Rửa chén đĩa ất: "Nhìn dầu đang chảy ra chảy ra chảy ra chảy. . ."
Rửa bát Bính: "Chảy nha chảy nha, chảy vào. . . trong miệng tiểu thư rồi!"
Rửa chén đĩa đinh: "Ta ước gì có thể cắn được một miếng!"
Đầu bếp mậu: "Ta không ngờ sườn lại ngon như vậy?"
Mọi người: ". . . . . ."
Mẹ nó, đến cùng có phải là ngươi làm không?
Đầu bếp mậu chợt nhíu lông mày: "Không phải do ta làm!"
Mọi người: "Mau mau! Thu hoạch ngoài ý muốn!"
Đầu bếp mậu trợn mắt: "Vậy là các ngươi làm à?"
Mọi người: ". . . . . ."
Thôi đi, không đùa với mọi người nữa!
Bảo Lam nhìn mọi người diễn kịch câm thật vô cùng có cảm xúc! Cái này mà rơi vào hiện đại, có lẽ Chaplin đã sớm nghỉ việc rồi!
Tiểu Ngọc Nhi: "Nấc! Nước. . . Nấc! Nước. . . Nước!"
Mọi người: ". . . . . ."
Tiểu thư, người thật biết đả kích người ta nha!
. . . . . .
"Phu nhân phu nhân, lão gia trở lại, các vị thái tử đã đi gần đến cửa lớn!" Thúy Cúc nghe được một hồi khua chiêng gõ trống rung trời, ngay sau đó nhìn về nơi xa trên đường từng dãy người mặc y phục quân đội, đầu đội mũ sắt, trước ngực là kí hiệu của Ngự lâm quân, giơ đại kỳ, xếp hàng chỉnh tề đang bước chân đi tới!
Dùng gấm hoa Tô Châu làm nền, một bình phong hoa văn tinh xảo đi trước được thêu thủ công trong hoàng cung dệt bốn chữ "Long Du Tường Vân”, tiếp đó là năm cái kiệu được Ngự lâm quân bao xung quanh, bốn cái kiệu trước đều có 4 nha hoàn được chia đứng ở hai bên, tất cả 16 vị nha hoàn đều không tránh được ánh mắt sáng ngời của dân chúng! Chỉ thấy 16 vị này vóc người trước sau lồi có lõm có, dung mạo quốc sắc thiên hương khó che giấu, cố tình có mát mẻ, có xinh đẹp, có lãnh khốc, lại có cả nhiệt tình! Dân chúng tầm thường nào có được nhìn các vị mỹ nữ thường xuyên, thật sự hận không thể bắt về để yêu thương!
Chỉ là, sau hưng phần là bát quái bắt đầu:
Người qua đường Giáp: "Ngươi nói xem tại sao những cô gái này lại có thể đẹp đến vậy?"
Người qua đường Ất: "Ha ha, nhìn người chảy nước miếng rồi kìa!"
Người qua đường Bính: "Thật muốn mang về nhà từ từ yêu thương!"
Người qua đường Đinh: "Ngươi cũng có tiền đồ nhỉ!"
Người qua đường Bính: "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ như vậy!"
Người qua đường Đinh: "Ha ha, đều là đàn ông! Đều là đàn ông cả!"
Mọi người: "Dừng lại!"
Người qua đường Ất: "Ngươi nghĩ xem là hoàng tử thật tốt! Ra khỏi cửa một cái là có rất nhiều ngự lâm quân đi theo, tranh giành cái gì chứ, thật là sảng khoái!"
Mọi người: ". . . . . ."
Là hoàng tử ngày ngày phải tranh giành? Nếu ngươi mà là hoàng tử, chẳng phải sẽ xảy ra một cuộc bạo loạn luôn sao!
Người qua đường Giáp: "Ngươi thật là, ý ta là nói, là hoàng tử thật tốt, ngày ngày được ở bên cạnh các mỹ nữ, muốn cưng chiều có cưng chiều, thật sung sướng! Ha ha ha ha!"
Mọi người đã không còn sức để ói mửa rồi!
Là thái tử hay hoàng tử gì gì đó, mỗi ngày đều chẳng phải vừa ôm mỹ nhân vừa tranh giành sao?