Ân Ly khẽ lăn mình trêи giường,thần thức cô rất tỉnh,nhưng làm thế nào cũng không cử động được thoải mái.
Cô vẫn còn nhớ rõ cái hình ảnh kia,cô nằm như cá chết.
Nói đến làm cô có cảm thấy hơi bực,thân thể vẫn còn như lúc đầu,đầy vết hôn xanh xanh tím tím đỏ đỏ.
"Hệ thống,Thẩm Mục đang làm gì?"
[Tỷ tỷ,đúng như tỷ tỷ nói là đang làm như vậy.]
Không gian chợt lắng xuống,hệ thống tiếc thương cho kí chủ nhà mình,bị lăn lộn vã quá.
Trước kia nó thương cho thẻ bình an,giờ lại thấy ấm ức.
Nhưng nó có chút không hiểu.
Tại sao tỷ tỷ lại biết chuyện này nhỉ?
Hay tại nó còn non quá,nên không hiểu.
Đúng vậy,Thẩm Mục trọng sinh.
Nói đến kiếp trước,Thẩm Mục là một vương gia thuận mệnh vua ,sống rất an nhàn,tính khí mềm thuận như nước,không biết tính kế.
Khi nam chính,chính là cháu trai của anh ta,bị đưa đi,Thẩm Mục cũng coi lờ như không biết.
Rồi anh nghe thấy nam chính đem quân đến đánh lại chính phụ thân mình,rồi đưa mình đi làm ngôi vua,nghe nói là vị chuyện vua mặc kệ đứa con với tỳ nữ cùng với mình sinh ra,rồi lại đẩy anh ta ra nước địch.
Kỳ lạ rằng nam nữ chính lại không giết Thẩm Mục,để anh ở trong cung.
Nhưng cung ở đây lại là cấm cung.
Mặc kệ anh sống chết,họ lại sống trong hạnh phúc.
Anh trơ mắt nhìn dân chúng đói khổ,rồi hận mà chết đi.
Mở mắt ra đã thấy mình nằm trêи giường.
Rồi phát hiện mình đã trọng sinh từ bao giờ.
Lần này,anh sẽ không lặng im,sẽ đứng lên giúp đỡ anh trai mình.
Vì thế,khi không ngăn cản được đứa cháu kia,anh liền quyết định,và chuyện bắt đầu như vậy.
Theo như cô đoán,có lẽ lúc này Thẩm Mục đang đi thư phòng.
Tối đó.
Thẩm Mục mệt mỏi mở cửa thư phòng.
Thấy người con gái đang nằm trêи giường mà cả người như bất động.
Chàng không biết phải đối diện với nàng như nào.
Nhưng xin hãy tha thứ cho ta.
Bởi vì,ta không thể mất nàng được.
Ta sẽ giữ nàng lại,đến mãi kiếp sau,cả những kiếp sau nữa.
Khi chúng ta tỉnh dậy,sẽ luôn có nhau.
Ân Ly nghe thấy tiếng động,mắt chợt mở căng ra,cố liếc nhìn thì đập vào mắt,đã thấy y.
Ân Ly khẽ cười.
"Ngươi giải dược đi."
Lúc này,Thẩm Mục lại dường như giả vờ không nghe thấy,mà đi thẳng vào buồng tắm.
Tiếng nước đổ lã chã khiến Ân Ly khó chịu,bực bội.
Rồi tiếng nước cũng hết,Thẩm Mục mặc trêи mình chiếc áo choàng hờ,khẽ lên giường,nắm lấy tay Ân Ly.
"Nàng là hoàng hậu của ta."
"Chúng ta bên nhau trọn đời trọn kiếp.Nàng vui lắm đúng không?"
Thẩm Mục vẫn tự nhủ,một mình lẩm bẩm,tự cười,xoay người nhìn Ân Ly đang nằm cứng đơ,cũng không thấy ngại.
"Giải dược."
"Được,ta giải dược cho nàng.Nhưng nàng phải ở bên cạnh ta cả đời,nàng thuộc về ta, phải luôn để ta trong lòng,nàng hiểu không?"
"....."
Thẩm Mục cười tủm tỉm,nhưng nụ cười này quá ư là lạnh.
"Còn nếu....nàng bỏ đi,ta sẽ để cả triều đình nhà nàng đi theo ta xuống âm phủ,nàng biết mà."
[Kí chủ,độ hắc hoá nam chủ cao,hay tỷ tỷ cứ đồng ý đi,nếu nhiệm vụ không hoàn thành thì cũng sẽ được 10 điểm].
"....Được".
Ân Ly liền nói.Cô phải thoát ra rồi hãy tính.
Thẩm Mục cười hạnh phúc,ôm lấy Ân Ly như một đứa trẻ thiếu mẹ,ôm chặt dính người.