Tiếng ném tài liệu khi chạm đất khiến Ân Ly trong lòng có chút hoảng.
Sao tự nhiên lại ném đồ đạc rồi?
[Tỷ tỷ,mau dỗ thẻ bình an nha~]
"Cô cũng giống cô ta,đều lừa tôi,....."
Tuyên Cố lúc này đã ngã xuống đất,bàn chân anh lê lết trên sàn không biết từ lúc nào.Môi liên tục nói lặp đi lặp lại những câu nói.
Tuyên Cố hoảng loạn,năm trước anh vừa mới đi được,mới mấy tháng mọi thứ đã đảo lộn.
Anh,không kiềm chế được sự tức giận,hay hoảng loạn này.
Có gì đó sắp thiêu đốt anh.
Ân Ly vượt qua đống giấy tờ,vươn tay định vuốt lưng anh.Nhưng khuôn mặt Tuyên Cố đầy kháng cự,Ân Ly trực tiếp ấn Tuyên Cố vào lòng,dùng bàn tay xoa xoa lưng anh.
Ban đầu,Tuyên Cố còn chống cự lại với sự giúp đỡ của cô,sau dần,sự quen thuộc lẫn xa lạ,khiến anh dần trở nên thư thái,nhắm mắt lại, ngủ một giấc.
Ân Ly chờ đến khi Tuyên Cố ngủ rồi mới bế anh lên tạm ghế sopha,gọi người vào dọn dẹp đống đổ nát này.
Cậu lính trợ giúp Tuyên Cố kia bước vào thấy cảnh này, người thì đang dọn dẹp,Ân Ly đứng nhìn,còn cậu chủ Cố thì đang nằm ngủ.
Cậu mới đi một lát,chuyện này là như nào.
Ân Ly nghe thấy tiếng động,quay lại,thấy người quen,liền nháy mắt,kề vai đi qua.
"Cụ Cố nhà cậu gây ra xong ngủ mất rồi,tôi về đây."
Cụ Cố?
Cậu như bị đứng hình,nhìn Ân Ly đi mà chẳng ngăn được,nhưng lập tức lại trở lại tác phong như xưa.Liếc cho người dọn dẹp kia cút xéo.Rồi lại nhìn về phía so pha.
Anh mới đi một chút,cậu chủ sao lại ngủ ngon dữ vậy.
Từ khi bị thế kia,cậu chủ rất hay thức đêm.Đôi lúc chỉ nhìn lên không trung mà chẳng có gì để nhìn.
Các cụ Cố gia rất lo lắng,nhưng thiếu gia vẫn một mực ở lại đây.
Cô gái kia,cũng là điều cấm kị của thiếu gia.
Nhưng,hình như từ khi có huấn luyện Ly,thiếu gia trở nên tốt tính hơn.
Thật ra,thiếu gia có bệnh.
Bệnh đập đồ đạc,hay cáu giận.
Nhưng cậu không biết làm gì,thiếu gia nhất định không đi khám.
Nhưng bây giờ,nhìn thiếu gia ngủ ngon như vậy,có khi đúng là....
Huấn luyện viên Ly chính là một giải pháp tốt của cậu chủ.
Mà hoàn cảnh của cô ấy cũng rất tốt.
Phải báo ngay cho các cụ bên họ Cố mới được.
**************
Tuyên Cố tỉnh dậy,thấy mình đang nằm trên sopha,cổ có hơi đau nhức,chắc do nằm lâu quá.
Anh nhìn xung quanh,tại sao mình lại nằm đây?
Cố nhớ lại,anh mới nhớ ra.
Trưa nay,nữ nhân phiền phức đó đến chỗ anh.Không hiểu sao,cô ta lại nói về chuyện kia của anh.Ánh mắt cô ta coi thường và khinh nhờn anh.
Khiến anh không chịu nổi.Không biết tại sao.
Anh tức giận,nhưng anh lại ngủ thiếp đi từ bàn tay vuốt ve của Ân Ly.
Được nằm trên người cô,mùi thơm thơm từ người cô.
Khiến anh bình tĩnh,thiếp đi.
Quen thuộc.
Tại sao?
Ân Ly,tôi quen em sao?
Tuyên Cố tự lắc đầu,không thấy cậu phụ tá đâu,đành ngồi im đấy,lấy máy để sẵn trong túi.
*****************
Ân Ly cảm thấy mình đúng là đi dỗ trẻ,trong khi nhìn các tiểu binh chạy,cô ngồi tán dốc với tiểu hệ thống.
[Tỷ tỷ,nữ chính và nam chính yêu nhau rồi nha~].
"Ồ."
Ân Ly nói mà chẳng có gì ngạc nhiên.
[Tỷ tỷ,thẻ bình an đẹp mà đúng không?].
"Ừ."
[Sao tỷ lại không thử nhích đi.].
"Ừ."
[......]. Tỷ tỷ có vẻ lại lười buôn rồi.
Nó,off đây.
Ân Ly không thèm quan tâm hệ thống,chuyện của cô là hoàn thành nhiệm vụ.
Cô không thích quân nhân cho lắm,vì họ không đúng gu của cô.
Nhưng cô vẫn tôn trọng họ.
Họ là những người nguyên tắc,đúng mực hơn người thường,có thói quen tốt,tự do theo khuôn khổ.
Nhưng cô,là hoàn toàn tự do.
Nên mong muốn nhanh chóng hoàn diện vị diện này.