Tên địch đang cười kia lại bị một mũi lao đâm trúng mà chết đứng.
Tiêu Dực đã không còn nghĩ được nhiều như vậy,lúc này đang ngồi xuống bên Ưu Tư,một tay nâng đầu Ưu Tư đang chảy máu đầm đìa,hơi thở thoi thóp sót lại.Đến lúc này,Ưu Tư vẫn cố thản nhiên mà cười,nụ cười máu.Bàn tay Ưu Tư hướng đến mặt Tiêu Dực.
"Chủ... tử, người.... người hãy sống....thật...thật là...tốt..."
"Ngươi,...ta...xin lỗi...."
Tiêu Dực nhìn Ưu Tư,một giọt nước mắt rơi xuống.
Đôi mắt Ưu Tư đã bắt đầu lờ mờ,hơi thở càng một yếu hơn.
"Ưu Tư,ngươi không được ngủ!"
Tiêu Dực bắt đầu sợ hãi,khuôn mặt anh tái mét nhìn Ưu Tư đang dần nhắm mắt.
Ưu Tư cố gắng nhìn thật kĩ khuôn mặt Tiêu Dực như cất dấu trong tim,đôi mắt khép lại.
"Chủ tử,hãy trị vì đất nước thật tốt."
"Chủ tử,ta yêu người."
************
Quân địch thấy tình hình không ổn liền rút đi,Ân Ly ở giữa biển xác máu người thờ thẫn cười.
"Haha!Đúng là buồn cười mà."
Nhiên Kiều đứng sau Ân Ly,nhìn cô cười mà lòng tự nhiên đau thắt lại.Anh giơ tay ra chạm vào vai cô.Quân lính đằng sau đã tự rút đi.
Ân Ly quay lại nhìn Nhiên Kiều,đôi mắt thấm đỏ ngầu,không phải là hận thù,mà là ác độc.
Nhiên Kiều không thích ánh mắt này của cô.
"Ân Ly,nàng lừa ta."
"Ta lừa ngươi?Cũng chỉ vì cái nhiệm vụ quái gở này....."
[Cảnh báo kí chủ lời nói với nhân vật lần 1]
"Ngươi nghĩ mình là ai? Chỉ bằng nhan sắc này của ngươi mà muốn ta yêu ngươi sao?..."
[Cảnh báo kí chủ lời nói với nhân vật lần 2]
Ân Ly mặc kệ hệ thống cảnh báo gấp mà vẫn nói.Tưởng cô sợ sao?
Ân Ly lúc này như mất kiểm soát, đẩy Nhiên Kiều ra."Nhiên Kiều,ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
Nhiên Kiều bị đẩy ra,lại nghe thấy Ân Ly nói vậy,mà tim chợt thắt lại.Đôi mắt như cuồng vọng,quay lại nhìn Ân Ly.
"Nàng không muốn nhìn thấy ta, phải không?"
[Cảnh báo thẻ bình an hắc hoá cao nhất,xin tỷ tỷ hãy cẩn thận]
[Lần đánh ngất lần 1 bắt đầu].
Ân Ly vừa dứt nghe thấy tiếng hệ thống thì thân thể như cứng đờ,đôi mắt nặng trĩu bị cưỡng ép khép lại.Nhiên Kiều từ sau đỡ cô.
Nhiên Kiều nhìn cô,ánh mắt khó tả.
****************
Vài năm sau,hoàng đế qua đời,Tiêu Dực lên ngôi vua,trị vị đất nước bình yên,thái bình.Dân chúng ấm no,hạnh phúc.Tuy nhiên,ngôi hậu bỏ trống.Cô công chúa nước láng giềng bị giết thảm hại,là nữ chính.
Tiêu Dực giờ đã lên vua,công vụ nhiều không xuể.Mãi đến lúc rảnh rỗi,thì lại đến bên lũy tre,nghe tiếng gió thổi.
Không còn là một vị thiếu niên công tử nữa,Tiêu Dực trở nên trưởng thành,khí chất của bậc vua chúng.
Ánh mắt anh khó tả nhìn lên trăng về đêm."Ưu Tư,đúng là duyên phận."
"Thưa bệ hạ,Nhất vương gia đưa thư."
Một công công tiến đến,nhìn hoàng đế ngồi nhìn trăng,cúi đầu không dám nhìn.
Khi bệ hạ lên ngôi,công công luôn đi theo hầu hạ,và cũng biết bệ hạ đang thương nhớ ai.
Tiêu Dực lấy thư tay từ công công,mở ra đọc,rồi lại lắc đầu.
Đúng là anh em, khổ vì tình.
**************
Ân Ly tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong gian phòng,không thấy ai.Ngồi dậy,nhẹ xoa xoa cái đầu thì tiếng mở cửa phòng khiến cô ngẩng đầu.
Nhiên Kiều bê trên tay bát thuốc sắc từ đại phu đi vào.Nhìn Ân Ly đã tỉnh dậy,thì đến gần,ngồi cạnh cô.
"Ân Ly,nàng tỉnh rồi,ăn một chút đi."
Ân Ly nhìn bát canh đến gần mặt mình,tránh đi."Ngươi muốn nhốt ta?"
Nhiên Kiều nháy mắt liền thay đổi ánh mắt."Ta có nỗi khổ,ta yêu nàng."
Ân Ly nhìn Nhiên Kiều,nhìn thật lâu mới nói."Ta không yêu ngươi."
"Ta đợi."
Nhiên Kiều bê bát cháo đi,Ân Ly ngồi đấy nhìn.
Hồi lâu,Ân Ly lại cười.Vốn dĩ,ta không muốn yêu đương.
Đến lúc tận đời,Nhiên Kiều vẫn đợi Ân Ly.
Đợi cô đáp trả lại tình cảm của mình.
Không ép buộc,nhẹ nhàng bên cô.
Bỏ hết địa vị,nhìn cô im lặng.
Cô chỉ cần bên anh,còn đâu anh sẽ làm mọi thứ để đến bên cô.
****************
"Ân Ly,ta yêu nàng."
"....."