Chương 269
Nhà họ Mộc cãi nhau om sòm vì một nhân vật lớn sắp tới Kinh Đô, nào là chuẩn bị nào là lôi kéo quan hệ….
Đâu biết hôm nay đã bỏ lỡ điều gì….
Dream Hy Valley là khu vui chơi lớn nhất trong khu đô thị.
Đây là một thiên đường dành cho trẻ em, nhân viên trong trang phục búp bê có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi và tiếng la hét do tàu lượn siêu tốc mang lại có thể lật đổ bầu trời trong bán kính một km.
Cầu trượt dài cao đến bốn, năm tầng, khi trượt từ trên xuống, cảm giác thích đến mức trái tim bé nhỏ như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kỷ Trường chau mày.
Người đông, dương khí vượng, nhất là những nơi đông trẻ con luôn khiến quỷ thấy không thoải mái.
“Ta tìm nơi nào đó đánh một giấc đây.” Kỷ Trường liếc nhìn Tô Nhất Trần và Tô Tử Chiến, hai ba con nhà này như vệ sĩ đi cùng nên cũng chẳng cần đến hắn.
Túc Bảo vừa toan nói ‘được’ thì Hân Hân đã phấn kích nắm tay Túc Bảo rồi chạy như bay, hồi sáng Hân Hân còn làm mình làm mẩy tỏ vẻ điềm nhiên khi thấy Túc Bảo, giờ tới khu vui chơi thì quên luôn làm bộ.
“Đi bên kia! Chúng ta trượt từ trên cao xuống dưới nhé!”
Tô Tử Du đuổi theo phía sau: “Chờ anh với!”
Tô Tử Chiến vốn thích sự yên tĩnh, lúc này chỉ biết câm nín nhìn ba đứa em chạy như bay phía trước.
Rõ là ấu trĩ, có gì thú vị chứ?
Tô Nhất Trần mặc vest, dáng người cao lớn, nổi bần bật giữa các phụ huynh ở khu vui chơi.
Tiếc thay anh ấy quá cao ngạo lạnh lùng, mặt cứ lạnh ra, chẳng ai dám tới bắt chuyện làm quen.
Nhìn anh ấy dẫn theo bốn đứa nhóc….
Một cô gái đau lòng nói: “Không ngờ gười đàn ông đẹp trai như này đã có bốn đứa nhóc, quan trọng là có bốn đứa nhóc rồi còn đẹp trai như này, sao tớ không phải mẹ sắp nhỏ chứ? ”
Cô bạn đi cùng trợn trắng mắt, nói: “Nằm mơ giữa ban ngày đi cậu!”
Nam thần cao ngạo lạnh lùng là thứ sinh vật chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể bất kính. Không biết có bao người ở khu vui chơi đã lén chụp ảnh Tô Nhất Trần.
Tô Nhất Trần đi phía sau tụi nhóc, thấy có cuộc gọi tới, anh ấy nhìn số rồi dặn dò: “Trông em gái con cẩn thận.”
Mặt Tô Tử Chiến không chút cảm xúc: “Biết rồi ạ!”
Đám nhóc Túc Bảo đã tới khu cầu trượt khổng lồ, quá nhiều người nên phải xếp hàng chờ.
Hân Hân đứng ở trước, Túc Bảo ở giữa và Tô Tử Du ở sau cùng.
Túc Bảo nhìn cầu trượt dài, tiếc nuối nói: “Kể mà Tiểu Ngũ và cụ rùa cũng đến được thì tốt rồi.”
Khu vui chơi cấm thú cưng, nếu được đến chơi thì chắc chắn Tiểu Ngũ và cụ rùa sẽ vui lắm.
Sắp đến lượt đám nhóc Túc Bảo thì bỗng có một cô nhóc chạy tới, chen vào trước vị trí của Túc Bảo.
Tô Tử Du chau mày: “Sao cậu lại làm thế? Không được chen ngang!”
Cô nhóc kia kiêu ngạo nói to: “Cứ thế đấy, tớ muốn đứng ở đây!”
Bác gái đi cùng cô nhóc này nói: “Đâu có gì đâu, dù sao cũng là chơi, mọi người cùng chơi mới vui chứ!”
Túc Bảo nghiêm túc đáp: “Nhưng chen ngang là không đúng.”
Cô nhóc kia không nghe, bác gái đi cùng cũng vờ chơi điện thoại như chẳng nghe thấy gì.