Chương 1382
Lẩu, dê nướng nguyên con, bò bít tết, đầu heo hầm, thậm chí cả bún thập cẩm cay.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy người nhà họ Tô béo hơn một size, lúc đầu cậu cả ngày tập thể dục một tiếng, bây giờ lại tăng thêm một tiếng nữa mới có thể miễn cưỡng duy trì được dáng người.
Mợ cả lại càng mập hơn.
Cái gì cô ấy cũng ăn, bà cụ Tô cho ăn cái gì thì ăn cái đấy, nửa tháng từ một mét bảy nặng 70 cân chỉ có da bọc xương, bây giờ đã thành 85 cân.
“Nửa tháng tăng 15 cân!” Bà cụ Tô hài lòng nhìn cân.
Đúng lúc đó Huyền Linh đang liếm lông, nghe vậy đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cái cân kia.
Nó có thể hiểu được từ 15 cân này!
Một tháng trước nó bị bà cụ đặt trên cân, sau đó bà cụ vui vẻ nói 15 cân, mèo phải béo một chút mới đáng yêu!
“Meo…” Mèo hoa bị dọa cho bỏ chạy.
Tiểu Ngũ ở bên cạnh gật gù đắc ý: “Ăn tốt, béo tốt… Thức ăn cho heo siêu hiệu quả! Heo gầy, heo không tăng cân thì làm sao bây giờ, hãy dùng thức ăn cho heo siêu hiệu quả này!”
Nó đương nhiên là đắc ý nhất, vẹt chỉ ăn thóc, ngô ngũ sắc, thêm chút rau xanh, không còn thêm gì khác nên dáng nó vẫn đẹp, lông ngày càng sáng bóng, không béo thêm chút nào.
Một tiếng vút vang lên, một chiếc dép lê của bà cụ Tô bay qua.
Tiểu Ngũ lập tức quác một tiếng bay lên: “Súng bắn chim đầu đàn!”
Tất cả mọi người không nhịn được mà bật cười.
Trận tuyết đầu đông từ từ đến muộn, khắp nơi đều bao phủ một màu trắng xóa, ánh đèn trong nhà nhìn vô cùng ấm áp.
Sau khi tan học Túc Bảo chạy vào phòng ăn, việc đầu tiên bé làm là tìm bà cụ Tô, cái miệng nhỏ líu ríu không ngừng với bà cụ Tô.
Bà cụ Tô vui vẻ, bà bê đồ ăn giục: “Đi rửa tay ăn cơm.”
Đồ ăn hôm nay có gà xì dầu, phật nhảy tưởng, vây cá hầm, vịt hầm và các đồ ăn vặt.
Tô Nhạc Phi và Tô Tử Lâm từ công trường về nhìn những món này là nhức đầu, hai người chỉ muốn ăn chút rau xanh.
Tô Ý Thâm còn đỡ, một ngày bận rộn chân không chạm đất, ăn cơm cũng không có thời gian để ăn cho tử tế nên rất đói.
Tô Nhất Trần vừa vào cửa đã lại mang cặp tài liệu đi ra ngoài: “Đột nhiên con nhớ ra vẫn còn việc.”
Thật sự không ăn được nữa.
Bà cụ Tô: “Con ngồi xuống!”
Có chuyện gì không thể ăn cơm xong rồi nói?
Tô Tử Du nói nhỏ: “Chậc chậc, đều là món ngon!”
Miệng Túc Bảo đang nhai nấm hoa, cô bé không hiểu: “Không có cứng đâu anh!”
Tô Tử Chiến lạnh nhạt nói: “Món ngon có nghĩa là hình thức rất phong phú.”
Túc Bảo ồ một tiếng: “Món chính thì nói là món chính, vì sao lại gọi là món ngon?”