Chương 1305
Nhân viên bảo vệ xua tay nói: “Có gì để khoe khoang? Đây không phải là một phần trách nhiệm của chúng ta sao?”
Người bảo vệ trẻ tuổi nhất thời không nói nên lời, lòng anh ta thầm nghĩ rằng ông già này thật ngu ngốc, khó trách tuổi già vẫn làm một chức bảo vệ cỏn con.
Điều anh ta không biết là hồ sơ của chú Ngưu đã nằm trong tay chú Nhiếp…
Cuối cùng cả nhóm lên xe và về đến nhà trước khi trời tối.
Đương nhiên họ vẫn bị bà Tô cằn nhằn, bọn trẻ chột dạ nên ăn xong vội bỏ chạy lên lầu.
Khi tan trường vào ngày hôm sau, đã có kết quả xét nghiệm hai mẫu ADN.
“Kết quả ADN của sợi tóc cho thấy có quan hệ họ hàng…” Mộc Quy Phàm nhìn báo cáo xét nghiệm mẫu máu, cau mày: “Kết quả ADN của máu cho thấy…”
Anh đặt kết quả kiểm tra lên bàn, Tô Nhất Trần nhìn rõ dòng chữ có quan hệ mẹ con.
Tô Tử Du sửng sốt, nói cách khác, ống máu này thật sự là của mẹ cậu!
Kết quả xét nghiệm tóc và máu phù hợp với những gì Diêu Thi Duyệt nói.
“Dì ấy nói với con rằng dì ấy là dì của con và biết mẹ con đang ở đâu… Dì ấy còn nói mẹ con sẽ không sống được mấy ngày nữa.”
Tô Tử Du đột nhiên lo lắng, cậu vẫn tưởng người phụ nữ kia là kẻ nói dối, nhưng không ngờ dì ấy đang nói thật.
Tô Tử Chiến cũng cau mày, nếu là thật…
Trong lòng cậu tự hỏi, liệu mình có thể tiếp tục thanh thản sống cuộc đời bình yên như bấy lâu nay và bỏ qua quá khứ không?
Không thể.
Tô Tử Du cúi đầu và giữ im lặng.
Cậu thực sự muốn gặp người mẹ chỉ xuất hiện trong lời kể kia…
Nhưng cậu không muốn ba cậu bị người phụ nữ kia tống tiền.
Tô Nhất Trần đứng lên, bình tĩnh nói: “Ba đi xem.”
Tô Tử Du nắm tay Tô Nhất Trần, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được, chỉ ôm chặt ba cậu không chịu buông ra.
Túc Bảo lặng lẽ ngồi bên cạnh không nói gì.
Mẹ…
Có em bé nào không muốn có mẹ đâu?
Mộc Quy Phàm nắm lấy tay bé, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”
Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm đều bí mật điều tra và biết được, trước khi rời bệnh viện Diêu Thi Duyệt đã lên tầng trên cùng, nhưng điều kỳ lạ là họ đã tìm kiếm khắp bệnh viện nhưng không tìm thấy ‘mợ cả’.
Sau hai ngày kiểm tra và phân tích động thái của Diêu Thi Duyệt, vẫn không có phát hiện nào mới.
“Điều này không hợp lý… Mẫu máu không thể để quá hai ngày. Theo phản hồi từ trung tâm thí nghiệm, ống máu này được lấy trong cùng ngày…”
“Lấy máu ngay trong ngày hôm đó, nhưng không tìm được người.”
Mộc Quy Phàm đang ngồi trước gương trang điểm của Túc Bảo, chiếc ghế sofa nhỏ gần như không thể chứa nổi thân hình cao lớn của anh, tạo ra cảm giác tương phản mạnh mẽ.