Chương 1283
Bà cụ hoàn toàn tin tưởng và ủng hộ Túc Bảo – nếu không chuyện hôm nay đã không trôi qua dễ dàng như thế này.
Diêu Thi Duyệt trốn sau phòng tư vấn với vẻ mặt rất đáng sợ.
Lại bị đứa trẻ đó phát hiện… Chết tiệt.
Nhưng cũng không thể để bà cụ Tô có ấn tượng xấu với cô ta… Diêu Thi Duyệt lẩm bẩm điều gì đó, yêu cầu ‘tiên nhân’ tẩy não bà cụ Tô, khiến bà ấy quên đi chuyện hôm nay…
Túc Bảo sẽ đến trường trong vài ngày tới, Phách Tổng đã ổn định cuộc sống ở nhà họ Tô..
Điều kỳ lạ là Diêu Thi Duyệt lại không hề có bất kỳ động tĩnh nào
Bà cụ Tô nghĩ rằng cô ta đã không còn cách nào khác rồi, dù sao thì nhà họ Tô cũng đã nhìn thấu cô ta rồi, không thể chịu được bộ dạng đó, dù có tốn bao nhiêu công sức thì cũng vô ít thôi.
Chớp mắt một tuần trôi qua, bà cụ Tô nhận được lời mời – Muốn mời bà cụ Tô nổi tiếng trên mạng đến tham dự một buổi tụ họp khiêu vũ ở quảng trường.
Ông cụ Tô ngước lên và ngạc nhiên hỏi: “Bà muốn đi à?”
Một bà cụ giàu có…
Bà cụ Tô tự hào nói: “Sao vậy? Lần này sẽ có rất nhiều ông già đến đó, nếu ông chọc làm tôi không vui thì tôi sẽ đi tìm một ông bạn già khác để khiêu vũ cùng.”
Ông cụ Tô: “…”
Bà già sói mắt trắng này, thời gian gần đây là ai quay video cho bà, ai là người xòe hoa cho bà, lại còn muốn đi kiếm ông già khác sao!
Bà cụ Tô nhìn ông kinh ngạc, tâm trạng rất tốt.
Bà bưng một bát cơm lớn ngồi ở cửa ra vào: “Phách Tổng đến đây! Mau lại đây ăn cơm đi!”
Ông cụ Tô: “…”
Mỗi lần nghe đến cái tên này ông đều có một loại cảm giác như đang gọi con trai mình.
(Tô Nhất Trần ở công ty hắt hơi “?”)
Chó săn đã đỡ hơn mấy ngày trước, đơn thuốc của Túc Bảo có tác dụng.
Khi bà cụ Tô gọi nó ăn cơm, nó miễn cưỡng di chuyển tới, hình như nó cũng sợ ăn.
Dạ dày của nó bị đốt cháy bởi thuốc diệt chuột, bây giờ việc ăn uống đối với nó không còn là niềm vui nữa.
Bà cụ Tô đặt bát cơm xuống, tay trái giữ lấy con chó săn, tay phải cầm thìa múc cơm nhét vào miệng chó săn.
“Ăn nhiều vào. Thuốc Túc Bảo kê cho mày ở đây. Tao thấy dạo này mày khỏe khoắn hơn nhiều rồi.”
“Không ăn càng đau bụng. Ăn cho ngon đi, mấy ngày nữa dạ dày của mày nhất định sẽ hết đau.”
“Túc Bảo đã cân đo cho mày rồi, với thân hình của mày, ăn hết thau cơm này nhất định sẽ không sao, nhất định phải ăn hết.”
Mỗi một câu nói bà lại đút cho chú chó một muôi cơm.
Bà ngoại cho chó ăn hết miếng này đến miếng khác.
Chó săn: “…”
Nó buộc phải nuốt xuống, hơn nửa thay thức ăn đã vào bụng, không thể ăn thêm được nữa.
Bà Tô kiên trì nói: “Ăn no chưa? Không, mày chưa no đâu!”