Chương 1268
Tiểu Ngũ nói: “Ồ!” Tuy rằng không hiểu, nhưng sau này có thể lôi ra ngồi lê đôi mách kể cho thiên hạ cùng nghe.
Tô Tử Du lo lắng nhìn ba mình: “Ba, ba sẽ làm như vậy à?”
Tô Nhất Trần bước qua cửa, nói với con trai: “Ở chỗ ba, chỉ có phản chiêu trò.”
Những cuốn truyện Ngọc Nhi đọc khi bị ốm… Anh cũng lặng lẽ đọc hết rồi…
Cuộc sống thực tế lấy đâu ra nhiều chiêu trò như vậy.
Nếu có thì chỉ có thủ đoạn của anh mà thôi, đến tâm tư của Diêu Thi Duyệt cũng không nhìn thấu thì sao anh có thể làm chủ tịch của Tô Thị?
Bà cụ Tô đeo tạp dề bước ra từ nhà ăn, cau mày hỏi: “Gì mà hai lần mang thai hai bảo bối?”
Bà cụ trừng mắt nhìn Tô Nhất Trần: “Con lại cho Túc Bảo xem mấy thứ linh tinh gì hả?”
Tô Nhất Trần: “…”
Anh liếc nhìn Tô Tử Du, nói: “Không phải con nói.”
Tô Tử Du sửng sốt.
Được lắm, ba cậu đã để cậu gánh tội?
Tuy cậu đúng là người nói, nhưng cậu đâu có kể mấy chuyện máu chó kia cho Túc Bảo nghe!
Cậu chỉ giải thích chút thôi, hoàn toàn không cố ý dạy hư em cậu đâu!
Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của bà nội, Tô Tử Du lập tức giơ tay lên: “Bà nội, con không nói gì cả! Đó là… chú Nhiếp nghe sách trong xe, tụi con chỉ nghe thấy tên sách thôi mà!”
Chú Nhiếp: “…?”
Tô Tử Du nhìn chú Nhiếp với ánh mắt cầu cứu.
Hết cách, nếu cậu nói ba cậu bật đài nghe cuốn sách nói đó thì bà nội sẽ không bao giờ tin!
Không còn cách nào, chỉ đành để chú Nhiếp chịu chút ấm ức.
Chú Nhiếp giật khóe miệng, nói: “Lão phu nhân, là tôi mở đài nghe cuốn sách đó, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Bà cụ Tô cằn nhằn: “Đã gần bốn mươi tuổi rồi mà lại nghe mấy thứ tiểu thuyết nữ chủ đó hả?”
Loại tiểu thuyết ngôn tình này bà cụ Tô không xa lạ gì.
Mọi cuốn sách Ngọc Nhi đọc khi ốm và nhập viện, bà đều lặng lẽ đọc hết rồi…
Chú Nhiếp cười thành thật và nói: “Trước đây tôi nghe thành thói quen, tôi thấy cũng rất hay.”
Đôi mắt bà cụ Tô mờ đi, đúng vậy, khi Ngọc Nhi bệnh nặng nhất, con bé thậm chí không đủ sức nhấc điện thoại lên để đọc những thứ mình yêu thích.
Ngọc Nhi sẽ bật tiểu thuyết lên để nghe.
Mọi người cũng nghe nhiều thành quen.
Bà cụ Tô không nói gì nữa, chỉ mời mọi người dùng bữa.
Túc Bảo đi theo bà cụ Tô như con bọ, bắt chước bà ngoại càm ràm: “Bà ngoại ơi, anh trai không dạy hư con, chú Nhiếp cũng không dạy hư con đâu!”
“Hôm nay tụi con gặp một dì bác sĩ ở bệnh viện! Trên tay dì ấy có đeo một chiếc đồng hồ. Đó là chiếc đồng hồ mà trước đây cậu cả đánh mất!”
“Lúc kiểm tra cho anh Tử Tích, dì bác sĩ còn cố ý lắc lư cái đồng hồ! Tụi con đều cảm thấy dì bác sĩ chắc chắn không phải mợ cả…”
Bà cụ Tô sửng sốt, “Cái gì?…Mợ cả…?”
Bà liếc nhìn Tô Nhất Trần, anh khẽ lắc đầu.
Bà cụ Tô lập tức hiểu ra: “Ồ! Tiểu thuyết thế thân hả, nữ phụ mạo danh nữ chính, năm năm sau, nữ chính mang theo hai đứa con quay lại để lấy lại tất cả những gì thuộc về mình?”