Chương 1212
“Mẹ nó… Chỉ còn 50-60ml thôi, suýt nữa bị nó làm đổ rồi.” Nhân viên công tác nỏi nhỏ.
Người đàn ông trên đầu có ác quỷ là ông chủ của căn phòng này, tên là Ngô Lương. Ngô Lương thấy vậy thì nhíu mày: “Chết rồi thì ném ra ngoài. Nhân tiện kiểm tra chút, những con nào sắp chết cũng đừng giữ lại, thống nhất rút sạch máu rồi ném ra ngoài, đừng lãng phí đồ ăn cho mèo.”
Nhân viên công tác nói: “Được.”
Ngô Lương lại hỏi: “Công việc tuần này thế nào?”
Tên nhân viên kia cầm một quyển vở, trang giấy trong đó ghi đầy một tờ, tất cả đều là tên và số điện thoại của chủ đã từng giao dịch ngày trước.
“Tuần này có 3 đơn.” Hắn ta nói: “So với tuần trước thì ít hơn, haiz… Chủ yếu là mèo nuôi trong nhà được chăm sóc còn tốt hơn cả người, ít sinh bệnh. Thật hi vọng ngày nào chúng nó cũng bị bệnh.”
Hắn ta nói đến đây rồi cười hì hì nói: “Nếu để tôi biết nhà nào có mèo, tôi sẽ đến từng nhà đánh thuốc!”
Một tuần ba đơn, phần trăm tiền hắn ta có thể nhận chỉ có một nghìn.
Khi nào làm ăn không tốt thì một tháng cũng chỉ có bốn năm ngàn.
Ngô Lương nói: “Đừng có nghĩ đến mấy chuyện đó, đánh thuốc vào nhà người ta thì quá thất đức rồi…”
Hắn ta dừng lại chút rồi nói tiếp: “Tiểu khu của người ta đều có camera, cẩn thận đừng có khiến bản thân bị bắt, quá mạo hiểm.”
Nhân viên công tác cười nói: “Ông chủ, tôi chỉ nói đùa thôi!”
Hắn ta ném con mèo chết vào túi rác bằng da, sau đó nhanh chóng rút hết máu của những con mèo còn nằm thoi thóp, tiếp đó ném hết vào trong túi da.
Những con mèo bị rút khô lập tức thẳng đơ người mà chết, có con còn co giật, túi da hơi nhúc nhích, bọn họ tập mãi cũng thành thói quen.
Ngô Lương vỗ bả vai hắn ta: “Chuẩn bị một chút, ngày mai ra cứu hộ một nhóm mèo hoang nữa.”
Nhân viên công tác gật đầu: “Được được được!”
Cái gọi là “cứu hộ” của bọn họ chính là ra ngoài tìm xem nơi nào có mèo hoang, mượn danh nghĩa cứu hộ để bắt những con mèo đó lại.
Sau đó sẽ nhốt mèo trong căn phòng này.
Vì để giữ vững tiến độ công việc, mỗi tháng bọn họ đều ra ngoài hai chuyến, mỗi lần bắt được một con mèo, nhân viên công tác sẽ được trả ba trăm tệ.
Một lần đi là có thể bắt được trên dưới mười mấy con, nói cách khác một lần ra ngoài “cứu hộ”, nhân viên công tác sẽ có khoảng ba nghìn tệ.
Cộng với phần trăm của việc rút máu, một tháng thu nhập của hắn ta ổn định hơn một vạn.
Nhân viên công tác cảm thấy ông chủ là một người rất tốt, nhiều mèo như vậy, một tháng chỉ bán máu thôi cũng đã năm sáu vạn nhưng ông chủ đã cho hắn ta đến một vạn, đây không gọi là ông chủ tốt thì là gì?
“Tôi rất thích cứu hộ.” Nhân viên công tác cười hì hì nói.
Ngô Lương vỗ vai hắn ta: “Rất tốt! Giàu rồi lấy vợ mua xe mua nhà, tất cả đều không còn là giấc mơ!”
Nhân viên công tác cảm kích nói: “Ừm ừm!”
Chỉ có thể nói từ “cứu hộ” dùng ở nơi này của bọn họ cũng quá châm chọc rồi…
Ác quỷ trên đầu Ngô Lương lại vùng vẫy một lúc, đáy mắt nó càng đau đớn hơn.
Trước kia nơi này chính là thiên đường, tất cả mọi công việc và nhân viên ở đây… đều do nó làm chủ.