Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1047



Chương 1054

Vợ ông ta đã lập tức ly dị với ông ta ngay tại chỗ, dù Chu Cử bỏ trốn được cũng sẽ trở thành con nợ, chiếc xe trị giá hai mươi vạn tệ và ngôi nhà trị giá hai đến ba triệu tệ cũng sẽ bị cưỡng chế bán đi để bồi thường tiền mặt cho Hoàng Đại Quyền và Tuấn Tuấn.

Đôi chân Chu Cử mềm nhũn, ông ta khụy xuống sàn bệnh viện, hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn, trong lòng chất chứa nỗi hối hận và buồn khổ, ông ta xui xẻo quá mà!

**

Tin tức mẹ của Tuấn Tuấn đánh Chu Cử đến đầu toác máu chảy trước cửa phòng ICU đã lan truyền khắp bệnh viện, người nhà trong bệnh viện truyền miệng lẫn nhau, chẳng bao lâu, cả bệnh viện đều biết tin.

Nghe nói sau khi ba của Tuấn Tuấn vội trở về khi đang làm thuê ở tỉnh thành khác đã dùng dao rượt đuổi Chu Cử suốt năm con phố…

Đâu đâu cũng có người xì xào bàn tán.

***

Có lẽ do mối quan hệ của Tô Ý Thâm hoặc cũng có thể do may mắn nên Tô Tử Tích đặt được phòng bệnh đơn.

Thay quần áo bệnh nhân xong, Tô Tử Tích nằm xuống, bà cụ Tô nghe người bên ngoài phòng bệnh rỉ tai bàn tán chuyện của Chu Cử, lẩm bẩm nói: “Xem ra Chu Cử này không phải thứ tốt đẹp gì.”

Nói xong, bà lại nói với Tô Tử Tích: “Phải hai ba ngày nữa mới phẫu thuật. Sau phẫu thuật, bà nội sẽ chuyển con đến bệnh viện tư, môi trường ở đó sẽ tốt hơn, con cố gắng chịu đựng vài ngày nha.”

Điều bà cụ Tô ưng ý ở bệnh viện tư chính là trình độ y tế, công nghệ và dịch vụ chăm sóc sau điều trị, v.v …

Các bác sĩ, y tá ở bệnh viện công rất bận rộn nên không có nhiều thời gian để chăm sóc kỹ từ A tới Z.

Thấy Tô Tử Tích im lặng gật đầu, không rõ cậu bé đồng tình với câu nói nào của bà, bà cụ Tô không nói thêm nữa.

Liếc thấy Túc Bảo cũng hơi ngẩn người, bà cụ Tô gọi: “Túc Bảo!

Túc Bảo hoàn hồn, nói: “Ngoại ơi sao vậy ạ?”

Bà cụ Tô liếc nhìn Tô Tử Chiến – người cũng im lặng trong phòng bệnh, bà tự hỏi rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?

Cuối cùng, bà cụ Tô lắc đầu đi ra ngoài.

Một lúc sau, Tô Tử Du phấn khích chạy vào: “Nè, em gái, ông chú Chu Cử mà em nhắc tới đêm qua bị đánh rồi đó, nghe nói mặt ông ta bị lõm, mũi gãy, miệng cũng rách.”

Túc Bảo: “Ồ…”

Sau đó Kỷ Trường bay vào, Túc Bảo vội vàng hỏi: “Ông cụ Hoàng và Tuấn Tuấn thế nào rồi ạ?”

Tô Tử Du tưởng Túc Bảo đang hỏi cậu, đắc ý nói: “Việc này anh đương nhiên đã hỏi dò, hiện tại hai người đó vẫn đang ở phòng ICU, nghe nói…”

Tô Tử Du nói một tràng, Túc Bảo chăm chú lắng nghe — đáng tiếc, thực ra bé đang nghe Kỷ Trường nói.

Kỷ Trường nói: “Mệnh chưa hết, không chết được đâu, thân thể Hoàng Đại Toàn đã hoàn toàn suy sụp, Tuấn Tuấn sẽ không chết, nhưng sẽ trở nên ngớ ngẩn đần độn.”

Túc Bảo hơi thất vọng, dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ, dễ mềm lòng, dễ cảm thấy lỗi nằm ở mình.

Kỷ Trường an ủi: “Đừng lo lắng, số phận đã an bài Tuấn Tuấn được chăm sóc cả đời. Ba mẹ thằng bé sẽ không vứt bỏ nó đâu.”

Cuối cùng, Túc Bảo thở dài: “Ôi…”

Hóa ra đây là vận mệnh.

Túc Bảo đang ngẫm nghĩ thì ngoài cửa bỗng có người bước vào.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv