Chương 1047
“Ba ơi!” Túc Bảo ngẩng đầu cầu cứu ba bé.
Mộc Quy Phàm ngồi xổm xuống, đặt gáy mèo con lên đầu gối mình.
Mèo hoa: “??”
Nó là con thú hung dữ nhất trong lịch sử đó nha, sao giờ lại bị người đàn ông này áp chế? ?
Mộc Quy Phàm đeo vòng cổ cho mèo hoa xong, sau đó đặt nó đến trước mặt Túc Bảo rồi nói: “Được rồi con!”
Con mèo lè lưỡi, trợn mắt rồi ngã xuống đất.
Túc Bảo sửng sốt: “Ba, ba thắt dây quá chặt phải không?”
Mộc Quy Phàm lại bế con mèo lên, quả đúng như Túc Bảo nói.
Hóa ra con mèo bị siết cổ quá chặt, nhưng quả thực con mèo này rất giỏi đóng kịch!!
Anh lại chỉnh lại vòng cổ rồi nói: “Được rồi con.”
Lần này con mèo lập tức chạy trốn đến bên cây mộc lan nơi Tiểu Ngũ thường ở, nó rất sợ Mộc Quy Phàm.
Tiểu Ngũ trốn vào trong túi thú cưng, nói: “Tranh sủng bắt đầu rồi!”
Con mèo này đã cướp địa bàn của nó!
Thân là vẹt đâu thể nhẫn nhịn!!
Tuy mèo sinh ra đã có huyết mạch áp chế được loài chim, nhưng Tiểu Ngũ không tin nó không đánh bại được con mèo này!
Hiệp đấu đầu tiên.
Sau khi ăn xong, mọi người đặt tên cho con mèo.
Bà cụ Tô nói: “Người lớn chúng ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này, mấy cháu nhỏ có thể nghĩ tên rồi đặt nhé.”
Nói xong, bà nhìn Tô Tử Chiến lạnh lùng và Tô Tử Tích trầm mặc, nói tiếp: “Hai đứa cũng đóng góp ý kiến đi.”
Tô Tử Chiến: “Xì!”
Ai muốn đặt tên cho một con mèo chứ.
Hân Hân dựa vào trên ghế, đôi tay như không có lực, ánh mắt mơ màng, yếu ớt nói: “Cào người giỏi vậy thì kêu nó là Độc Hành Giả đi!”
Tô Tử Chiến cười nói: “Thế thà gọi là Đả Châm!” [1].
[1]: Đả Châm nghĩa là tiêm.
Hân Hân trừng mắt.
Tiểu Ngũ ngó đầu ra, cao giọng hét lớn: “Gọi Lão Lục, gọi Lão Lục!”
Nó là Tiểu Ngũ, đặt tên cho kẻ cướp địa bàn này là Lão Lục, thế là nó được xếp hạng phía trên con mèo rồi!
Mèo hoa gầm gừ trong cổ họng, mắt nhìn chằm chằm vào con vẹt xanh.
Mọi người không khỏi bật cười, nhưng cái tên này rõ là đặt bừa, hình như mèo hoa cũng không thích.
Túc Bảo nghiêng đầu nói: “Kêu là Mễ Mễ nha!”
Hân Hân lắc đầu: “Không được.”