Chương 1007
Tô Tử Tích thì khá hơn chút, chỉ có mỗi ống quần hơi bẩn.
Hai anh em Tô Tử Chiến và Tô Tử Du luôn luôn sạch sẽ và làm người khác bớt lo nhìn vẫn như lúc ra ngoài…
“Nâng chân lên!” Bà cụ Tô nghiêm túc nói.
Tô Tử Du ngoan ngoãn nâng chân lên… Quả nhiên đế giày đen thui.
Cuối cùng bà cụ nhìn về phía Túc Bảo vẫn luôn cúi đầu buông tay ngoan ngoãn đứng bên giống người tàng hình.
Rất tốt, vô cùng sạch sẽ.
Có vẻ như mấy anh chị cùng chăm sóc cho cô bé.
“Tiểu Ngũ đâu?” Bà cụ Tô hỏi.
Túc Bảo sợ ngây người.
Hóa ra ban nãy ở trên xe cô bé đã lau dọn ở trên xe đề phòng bị bà cụ Tô nhìn ra sơ hở.
Nhưng trẻ em vẫn là trẻ em, tự cho mình dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn có hàng trăm hàng ngàn sơ hở.
Nhất là Tiểu Ngũ… Ai ngờ bà cụ sẽ đi hỏi một con vẹt chứ?
Tiểu Ngũ từ lồng thò đầu ra, miệng ngậm bùa vàng kêu lên một tiếng.
Phần lông nhọn trên đỉnh đầu nó màu đen, nếu như không biết nó thì căn bản không nhớ nổi đám lông nhỏ đó vốn có màu vàng nhạt.
Bà cụ Tô cười lạnh một tiếng, Tiểu Ngũ bị dọa sợ vội vàng bay lên.
Dọa chết chim rồi! Nó chỉ đi ra ngoài chơi một chút thôi, vì sao ánh mắt bà cụ nhìn nó giống như muốn hầm nó lên vậy!
Nếu không phải trong miệng ngậm bùa vàng thì chắc chắn cái mồm nhiều chuyện của Tiểu Ngũ sẽ không yên.
Bà cụ Tô khoanh tay: “Nói đi, đã đi đâu?”
Hân Hân lanh mồm lanh miệng: “Bà nội! Chúng con không có đi đâu cả, chúng con đi thư viện nha! ‘Thiên’, ‘Châm’, ‘Vạn’, ‘Khuyết’.”
Hân-thông-minh thề son thề sắt, thậm chí còn dùng cả thành ngữ rời rạc để thề thốt.
Bà cụ Tô cười lạnh: “Thư viện có chỗ bẩn như vậy sao?”
“Tài năng trời cho” của Hân Hân là nói dối: “Đầu tiên chúng con đi thư viện, đang yên lặng đọc sách.”
“Sau đó quản lí thư viện đi sắp xếp sách trên kệ bị ngã xuống từ trên thang.”
“Người đó lập tức bật khóc, nói làm sao bây giờ, tôi còn chưa làm xong việc đâu.”
“Chúng con thấy chú đó đáng thương nên đã đến giúp chú ấy sắp xếp sách, trên sách có bụi, chúng con bị bẩn mặt.”
Khóe miệng Tô Tử Chiến và Tô Tử Du giật giật.
Bà cụ Tô im lặng, kiểu nói dối như thế này cũng chỉ có mình Hân Hân mới có thể nói ra một cách hùng hồn như vậy, nhìn vẻ mặt con nhóc còn cho rằng lời mình nói không có chút sơ hở nào.
“Vậy tại sao đế giày lại đen?” Bà cụ Tô thuận theo cô nhóc mà hỏi.
Bà cụ muốn xem xem Hân Hân còn có thể bịa ra câu chuyện không hợp lẽ thường đến mức nào.
Hân Hân chắc như đinh đóng cột nói: “Có sách ở trong kho nha, nhà kho rất bẩn. Chúng con đến nhà kho chuyển sách.”
Bà cụ Tô: “…”